Chương 383: Có Thể Đáp Lễ Không?
"Hơn nữa, ngươi không nợ bất kì ai, nhớ không?"
Cô giáo Tiểu Lộc nói xong, chậm rãi hạ giọng.
Nghe thấy sự lo lắng chân thành trong lời nói của cô. Tiểu Lộc nhìn chằm chằm Lục Tân bằng đôi mắt trong veo rồi nói:
“Ngươi không nợ ai cả…kể cả ta, số tiền ngươi gửi trong mấy năm qua, ta đều ghi chép lại… "
Cô vô cùng kiên quyết, lặp lại lời vừa rồi:
“Ngươi không làm gì sai.”
Có lẽ là do ánh mắt của Tiểu Lộc quá kiên định khiến Lục Tân có chút choáng váng.
Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt. Lúc này, trên bầu trời đã có một bóng trăng đỏ ở phía đông nam.
"Ta không biết sau này ngươi sẽ ra sao, đi đâu..."
Một bàn tay nhỏ bé mềm mại và ấm áp lặng lẽ nắm lấy tay hắn, giọng nói của cô giáo Tiểu Lộc trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô nói bên tai Lục Tân:
"Nhưng hãy nhớ trở về nhé? Ngươi không được quên chúng ta đâu?”
Lục Tân càng cảm thấy choáng hơn. Thật ra hắn không hiểu vì sao cô giáo Tiểu Lộc lại nói với hắn những điều này.
Nhưng ngay khi hắn cảm giác choáng váng, hắn đột nhiên thấy một bóng người nhô lên, trên má có thứ gì đó mềm mại ẩm ướt chạm vào, sau đó bóng người đó rất nhanh rụt trở lại.
“Thịch.”
Tim Lục Tâm đập nhanh, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cô giáo Tiểu Lộc, khuôn mặt dần đỏ lên.
Cô giáo Tiểu Lục cũng đỏ mặt, nhưng vẫn giả bộ hờ hững:
“Đây là của bọn nhỏ, đừng nghĩ lung tung."
"Ta…”
Lục Tân mở miệng, muốn nói rất nhiều thứ, nhưng lại buột miệng:
"Ta có thể đáp lễ được không?"
Khuôn mặt của cô giáo Tiểu Lộc đột nhiên đỏ rực, cố gắng không xúc động:
"Không được.”
Lục Tân tiếc nuối gật đầu:
"Được rồi!"
…
“Tiểu Lục Ca, ngươi có muốn ăn gì không?”
“Tiểu Lục Ca, ngươi muốn uống gì không? Có nước cam, nước ép táo, nước…”
“Tiểu Lục Ca, chúng ta ăn trưa trên xe hay xuống xe rồi mới ăn?”
“Tiểu Lục Ca, có cần ta hỏi số điện thoại của cô phục vụ kia giúp ngươi không? Ngươi đã nhìn cô ta mấy lần…”
Cuối cùng, Lục Tân bị hắn làm phiền đến mức không chịu nổi:
“Không cần đâu, cái gì cũng không cần.”
“Ồ.”
Phó tổng Tiếuim lặng một hồi, nhịn không được nữa lại hỏi:
“Ngươi chắc chứ?”
Lục Tân thở dài rồi nói:
“Ta cần ngươi im lặng.”
“Được, được…”
Phó tổng Tiếu rụt cổ lại, thành thật ngồi xuống. Lục Tân liếc nhìn một hồi liền cảm thấy không đành lòng, đây là sếp của mình, mình không nên đối xử với sếp như vậy …
Sau một hồi im lặng, Lục Tân hỏi nhỏ:
“Ngươi đã chuẩn bị mọi thứ rồi chứ?”
“A?”
Phó tổng Tiếu nghe xong liền có chút hưng phấn, vội vàng gật đầu, cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó hạ giọng thì thầm:
“Ta đã bắt đầu sắp xếp mọi chuyện theo những gì ngươi dặn từ một tháng trước, đây là danh sách tất cả những người mà ta đã từng tiếp xúc. Ngươi có nói ta tập trung họ lại. Nhưng mà điều này không dễ chút nào, họ làm đủ mọi ngành nghề, một số người ở chủ thành, một số lại ở thành phố Vệ Tinh, nhiều lắm. Nhưng không sao, ta đã nghĩ ra một cách, nhân dịp ta nhập học tại Đại học Thanh Cảng ở Chủ thành, ta lấy danh nghĩa của cha ta để mời mọi người đến ăn mừng, phần lớn họ đều sẽ đến.”
Lục Tân gật đầu:
“Tốt, nếu có bỏ sót ai ở thành phố Vệ Tinh, đến lúc đó hãy đưa danh sách cho ta.”
Hắn cũng đã xem qua và xác nhận hầu hết những người trong danh sách đều ở chủ thành. Dù sao thì một tháng trước, vị Phó tổng Tiếu này đã đến chủ thành để nhận thư báo nhập, đồng thời cũng du lịch ở đấy cùng gia đình vài ngày. Trong những ngày đó, ngoài việc nộp một số giấy tờ đăng ký tạm trú ở Chủ thành và liên hệ với các khách hàng lớn của công ty, có lẽ đối phương đã gặp những người trong danh sách này.
Hắn cũng sẽ chuyển danh sánh những người còn lại cho Hàn Băng, để cô ấy sắp xếp giống vậy để tránh bỏ sót.
Thật ra, nếu như không phải thời gian gấp gáp, Lục Tân sẽ cố gắng đến gặp mọi người trong danh sách này.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể nhắm đến những người có khả năng lớn nhất.
“Ngươi sắp xếp thời gian là khi nào?”
Sau khi cố gắng nhớ hết tất cả các bước trong đầu, Lục Tân quay đầu lại và hỏi hắn.
“Là tối mai…”
Yết hầu Tiếu Viễn nhấp nhô, hắn căng thẳng nói:
“Trước tiên, không phải chúng ta nên lập kế hoạch sao? Ngươi có cần chuẩn bị một ít vũ khí không? Có phải chuẩn bị viện trợ không, ta có biết một vài hoà thượng chùa Tự Hoà với mấy anh em giang hồ… “
“Ai…”
Lục Tân bất lực thở dài:
“Ngươi có thể tỏ ra nghiêm túc một chút được không?”
“À cái này…”
Phó tổng Tiếu sửng sốt, dù sao đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị ghét bỏ vì không có phong thái người lãnh đạo…
Nhân viên ghét bỏ cấp trên thì chắc chắn trong đó có một người làm sai…
Cuối cùng Phó tổng Tiếu cũng chịu im miệng, Lục Tân bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có thể thấy Phó chủ tịch Tiếu này lúc này thực sự rất căng thẳng.
Thật ra, hắn cũng cảm thấy dị biến giả tạo mộng ẩn náu bên cạnh Tiếu Viễn có chút kỳ lạ.
Người này thuộc hệ tạo mộng, nhưng lại hành động không giống một dị biến giả
Tên đó hiện giờ đang ở Chủ thành nhưng vẫn dám hại người.