Mặt Trăng Đỏ

Chương 387: Kín Kẽ

Chương 387: Kín Kẽ


Lúc này, không biết có bao nhiêu người đang qua lại ở chung quanh vô thức cảm nhận được áp lực từ hắn, lặng lẽ tránh xa.
Dòng người đang xếp hàng ra khỏi nhà ga bất giác xếp thành hình vòng cung như bị khí thế của hắn đẩy ra ngoài.
Chỉ có điều, không biết tại sao, không một ai trong số những người rõ ràng đều cảm nhận được áp lực này quay đầu lại nhìn hắn.
Giống như thể họ cảm nhận được áp lực từ hắn nhưng không nhận ra sự tồn tại của hắn vậy.
Ngay cả Lục Tân cũng cảm thấy kinh ngạc, vừa rồi khi đi qua đoạn đường kia, hắn cũng không chú ý thấy bên trong có người này.
Về lý mà nói, dáng người của hắn nổi bật như vậy, bất kể là ở đâu, chắc chắn Lục Tân cũng có thể phát hiện ra.

“Có chuyện gì?”
Người đàn ông kia bước đến trước mặt Lục Tân và Trần Tinh, khẽ lên tiếng với chất giọng rất vang.
Khi Lục Tân tò mò quan sát hắn, Trần Tinh đã lấy ra một chiếc máy tính bảng, lướt liên tục, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông này và nói:
“Ngươi hẳn là đã bỏ sót một người. Có một người phụ nữ có điểm bất thường, đã vào thành phố chính một tuần trước, ngươi đã không nhận ra cô ta. Cho đến hôm nay, Đan Binh của bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt bọn ta đã phát hiện ra một số điểm bất thường của cô ta.”
Khẩu trang và kính râm màu đen che kín toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông này, không ai có thể nhìn ra biểu cảm của hắn lúc này.
Hắn cũng không có phản ứng gì trước những lời mà Trần Tinh vừa nói, chỉ nói khẽ:
“Không thể nào.”
“Là thật.”
Lục Tân xoay người, liếc nhìn Tiếu Viễn rồi nói:
“Chính là người phụ nữ đó, người đang mặc chiếc áo gió màu xám.”
“Khi ta đến đây, ta đã thấy các ngươi đang chú ý đến cô ta.”
Người đàn ông mặc vest đen thậm chí còn không liếc nhìn về hướng đó, chỉ lạnh lùng nói:
“Cô ta không phải là dị biến giả.”
“Nhưng cô ta đã làm những điều gây ảnh hưởng đến người khác.”
Lục Tân ngẩng đầu nhìn hắn và kiên nhẫn giải thích:
“Vì vậy, ngươi hẳn đã nhìn nhầm rồi.”
Người đàn ông không nói gì mà chỉ cúi đầu nhìn Lục Tân.
Với chiều cao dường như gần ba mét của mình, hắn cần phải cúi đầu mới có thể nhìn Lục Tân.
Toàn thân người đàn ông này được bọc trong bộ quần áo màu đen lạnh lẽo kia, hoàn toàn không thể nhìn ra bộ dáng thật sự của hắn. Có điều, hắn thật sự khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực. Đặc biệt là khi bị hắn nhìn ở khoảng cách gần, cảm giác như bị bóng tối bao trùm.
Trên người hắn dường như có một loại bóng đen nào đó, có thể trực tiếp chặn hết ánh sáng, khiến người khác phải hoảng sợ.
Trong một khoảnh khắc, Lục Tân cảm thấy trái tim mình như co lại.
Tuy nhiên, cũng chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi, sau đó Lục Tân đã nhanh chóng phản ứng lại: Người này cũng là đồng nghiệp của mình, sao mình phải sợ hắn chứ?
Thế là, Lục Tân mỉm cười lịch sự, đưa mắt liếc nhìn người đàn ông này.
Lục Tân còn gật đầu chào người đàn ông này với vẻ rất thân thiện rồi đưa tay về phía hắn:
“Xin chào, ta là Đan Binh.”
Người đàn ông mặc áo gió màu đen chỉ im lặng liếc nhìn bàn tay đang chìa ra của Lục Tân.
Thật lâu sau, hắn cũng đưa tay ra và bắt tay với Lục Tân.

Trần Tinh đứng bên cạnh nhìn “chó giữ nhà” và Lục Tân một trên một dưới nhìn nhau thì nở một nụ cười.
Dường như cô đã nhìn thấy chuyện tương tự như vậy không chỉ một lần. Thậm chí còn thấy những chuyện đặc sắc hơn thế này, cho nên, cô không hoảng sợ.
Hơn nữa, cô cũng phát hiện thấy, dường như Lục Tân không hề cảm nhận được loại khí chất có thể khiến người ta kinh hãi đến nỗi tim có thể ngừng đập trên người của chó giữ nhà.
Điều này khiến cô cảm thấy càng buồn cười hơn.
Nhìn dáng vẻ Đan Binh bắt tay người đàn ông, cô không khỏi bật cười:
“Được rồi, không cần tranh luận nữa.”
“Cả hai người các ngươi đều là dị biến giả, vậy mà lại đi tranh luận loại chuyện này, thật ngu ngốc.”
Trần Tinh vừa cười vừa nhìn về phía người phụ nữ kia:
“Trong hai người các ngươi, rốt cuộc ai đúng ai sai, trực tiếp qua bên đó hỏi là được chứ gì?”
Lục Tân gật đầu, nói:
“Được.”
Lãnh đạo đã lên tiếng, hơn nữa lại nói rất có lý, sao hắn có thể không đồng ý cho được.
Chó giữ nhà im lặng một hồi, sau đó dứt khoát quay người bước về phía trước.
Lục Tân chú ý thấy, khi hắn bước về phía trước, tay hắn khẽ giơ lên.
Khoảnh khắc lòng bàn tay của hắn hạ xuống, có rất nhiều nhân viên được vũ trang đầy đủ và mặc đồng phục màu đen xuất hiện xung quanh quảng trường nhà ga đông đúc người, họ nhanh chóng vây chặt cả nhà Tiếu Viễn từ mọi hướng.
“Thành phố chính vẫn luôn rất cẩn thận trong công tác phòng ngự.”
Trần Tinh vừa đi theo qua bên đó với Lục Tân vừa giải thích:
“Các lối vào và lối ra ở phía đông và phía tây đều có các biện pháp an ninh mạnh mẽ, cũng có các dị biến giả trực thuộc Bộ phòng vệ thành phố canh gác ở đây. Lần trước khi linh hồn kia định lẻn vào thành phố chính, hắn đã bị chó giữ nhà phát hiện, nhưng chưa kịp bắt thì hắn đã sợ hãi, không tiếp tục thử vào thành phố chính nữa mà lập tức quay về.”
“Đi thôi, chúng ta qua đó xem thử.”
Trần Tinh vừa nói vừa bước về phía trước với Lục Tân.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất