Mặt Trăng Đỏ

Chương 388: Chào Hỏi Lãnh Đạo

Chương 388: Chào Hỏi Lãnh Đạo


Lúc này, sau khi gặp nhau, cả nhà Tiếu Viễn đã định cùng nhau rời khỏi nhà ga, nhưng ngay tại lối ra, họ đã bị bao vây bởi những nhân viên vũ trang mặc đồng phục màu đen từ mọi phía, đối mặt với từng hàng họng súng đen ngòm, cả nhà họ đều kinh hãi đến nỗi mặt mày ai nấy đều tái mét.
“Á, chuyện này…Chuyện này là thế nào?”
Cả nhà Tiếu Viễn đều vô cùng kinh hãi, Tiếu Viễn thậm chí còn giơ tay lên cao rồi hét lên:
“Trong vali của ta không có gì cả…Nhiều nhất…Cũng chỉ có một vài cuốn truyện tranh…”
Chó giữ nhà không nói gì mà chỉ lặng lẽ quan sát từ chỗ cách đó vài mét.
Trong đám nhân viên vũ trang đang cầm súng kia, có một người thoạt nhìn giống như đội trưởng tiến lên trước một bước. Hắn chĩa súng về phía mẹ kế của Tiếu Viễn, trầm giọng nói:
“Ngươi đừng căng thẳng, hiện tại bọn ta có chút việc cần ngươi phối hợp với chúng ta để xử lý…”
Tiếu Viễn và cha hắn đều kinh hoàng quay lại nhìn cô ta.
Còn thân hình của người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng sắc mặt trông rất tiều tụy này thì đang khẽ lung lay.
Lúc này, Lục Tân đã xách chiếc túi ở trong tay, thấy tình hình không ổn, hắn định lao tới chỗ người phụ nữ này.
Dáng vẻ cô ta trông vô cùng khinh khủng, Lục Tân tin chắc sẽ không dễ đối phó.
Tuy nhiên, ngay cả Lục Tân cũng không ngờ, đối mặt với những họng súng đen ngòm kia. Sắc mặt của người phụ nữ bỗng trở nên vô cùng tái nhợt, ngay cả xương sống màu đỏ và cái đầu hung ác sau lưng cô ta cũng biến mất, cứ như thể những gì mà Lục Tân đã nhìn thấy trước đó chỉ là ảo ảnh.
Thân thể cô ta như nhũn ra, khẽ lung lay, miệng cô ta thì lẩm bẩm:
“Quả nhiên đã đến rồi, ta biết mà…Ta đã biết là không thể trốn được…Suy cho cùng thì chuyện như vậy…”
Khi nói những lời này, cô ta đã giơ cả hai tay lên, ôm lấy đầu rồi bắt đầu khóc nức nở.
“Á, chuyện này…”
Cách đó không xa, Lục Tân chứng kiến ​​cảnh người phụ nữ này bị nhân viên bên cạnh còng lại, sau đó đeo máy chế ngự dị biến giả và mặt nạ phòng hộ rồi dẫn đi…thì không khỏi ngơ ngác.
Chuyện gì thế này?
Hắn còn chưa có làm gì mà mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?

“Đi thôi.”
Thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Lục Tân, Trần Tinh dứt khoát xoay người rồi mỉm cười nói:
“Cho dù cô ta có phải dị biến giả hay không, hiện tại cô ta cũng không thể trốn thoát. Công tác thẩm vấn của Bộ phòng vệ thành phố nghiêm khắc hơn chúng ta rất nhiều, chúng ta chỉ cần chờ đợi kết quả là được.”
Lục Tân đành phải gật đầu.
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ khi người phụ nữ kia bị bắt đi, hắn vẫn cảm thấy không cam lòng. Nghĩ kỹ, hắn đột nhiên bước về phía trước, đón lấy ánh mắt vừa nghi hoặc vừa có chút mong đợi của Tiếu Viễn, dứt khoát đi lướt qua hắn, bước đến bên cạnh cha của hắn.
Vẻ mặt ông lão trở nên hoảng loạn:
“Chuyện này…Rốt cuộc là, có chuyện gì vậy?”
Lục Tân nghiêm túc nhìn ông lão, hắn thấy hơi thất vọng, rồi kéo bàn tay của ông ta và bắt lấy:
“Xin chào sếp Tiếu.”
“Rất vui được gặp ngươi.”
“Tạm biệt sếp Tiếu.”
Sau đó, hắn mới xoay người bước ra khỏi nhà ga cùng với Trần Tinh.
Lúc này, Tổng giám đốc Tiếu đã ngẩn người ra, ông ta ngơ ngác nhìn người ta bắt vợ mình đi, rồi lại nhìn một người đàn ông trẻ tuổi không quen biết bước tới bắt tay với mình một cách thân thiện rồi xoay người rời đi. Lúc này ông ta mới vô thức hỏi một câu:
“Hắn…Hắn là ai?”
Tiếu Viễn cũng ngẩn ra, một loạt chuyện vừa xảy ra khiến đầu óc hắn cũng trở nên trì độn.
Một lúc lâu sau hắn mới lắp bắp trả lời:
“Nếu ta nói, hắn là một nhân viên nhỏ của công ty chúng ta…Ngươi tin không?”

“Sao lại như vậy?”
Lục Tân nghi ngờ đi theo Trần Tinh lên chiếc xe jeep đậu ngoài nhà ga:
“Tại sao mẹ kế của Tiếu Viễn lại là người khiến hắn gặp phải ác mộng chứ. Rốt cuộc bà ta làm vậy là để hại Tiếu Viễn hay để hại hai đứa con của mình?”
“Ngươi đang cố gắng hiểu suy nghĩ của họ à?”
Trần Tinh đang mở khóa xe liền bật cười sau khi nghe Lục Tân:
“Chúng ta không phải là trinh sát chuyên nghiệp, cũng không phải là nhà tâm lý học, càng không phải là người nghiên cứu hiện tượng quái dị của xã hội đâu. Chúng ta chỉ là một đám người chuyên phụ trách dọn dẹp nguồn ô nhiễm mà thôi. Cho nên, những gì chúng ta có thể làm chỉ là dọn dẹp nguồn ô nhiễm và bắt giữ những người dùng chất ô nhiễm trái phép để gây rối trật tự. Còn việc thẩm vấn và phân tích tâm lý của họ đã có chuyên gia lo rồi, hơn nữa họ còn chuyên nghiệp hơn chúng ta nữa kìa.”
“Ví dụ như chuyện mà ngươi đang tò mò, sớm sẽ có một bản báo cáo giao đến chỗ chúng ta thôi. Nhưng ta không khuyến khích ngươi đọc bản báo cáo này. Theo lý thuyết, khi ngươi tìm thấy người phụ nữ kia thì công việc của ngươi đã kết thúc rồi. Nếu ngươi nhất quyết muốn xem vậy thì ta khuyên ngươi một câu, thông qua bản báo cáo này, nguơi sẽ thấy được những mặt tối nằm ngoài sức tưởng tượng. Thậm chí nếu tâm lý của ngươi không vững vàng thì có thể sẽ bị ảnh hưởng bởi mấy suy nghĩ đen tối này đấy…”
Nói xong, cô dừng lại và nở nụ cười:
“……Thực ra, nó cũng được xem là một loại ô nhiễm. Chỉ là chúng ta còn chẳng thể dùng năng lực để chống lại!”
“Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, nói chuyện là thấy có trình độ liền.”
Lục Tân thầm nghĩ, thực ra hắn chỉ tò mò mà thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất