Chương 386: Mục Tiêu
Tuy nhiên, thứ khiến Lục Tân cảm thấy da đầu tê dại không phải là thần sắc cô ta trông thế nào.
Mà Lục Tân thấy một dáng vẻ khác của cô ta.
Lúc này, cô ta đang mỉm cười đứng bên cạnh ông lão mặc áo khoác, yên lặng chờ Tiếu Viễn bước đến. Nhưng trong mắt Lục Tân, lưng cô ta giống như phồng lên, xương sống màu đỏ lòi ra, hơn nữa, còn có một khuôn mặt khác mọc trên xương sống đó.
Khuôn mặt đó u ám một cách khác thường, nụ cười quỷ dị và hung ác, nó đang liếm môi và nhìn Tiếu Viễn.
…
Trần Tinh vốn định trực tiếp đưa Lục Tân ra khỏi nhà ga, nhưng vì nhận ra phản ứng của Lục Tân có chút bất thường. Cô liền nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn về phía người phụ nữ kia, kinh ngạc hỏi:
“Người mà ngươi muốn tìm, chắc không phải cô ta đấy chứ?”
Chỉ cần dựa vào một ánh mắt, Trần Tinh đã liên tưởng ngay đến nhiệm vụ của Lục Tân và thân phận của người phụ nữ này.
Trần Tinh ít nhiều có chút ngạc nhiên.
Lúc này, Lục Tân đang nhìn kỹ người phụ nữ kia một lần nữa.
Sau đó, hắn gật đầu.
Lần này, hắn đang dùng “tầm nhìn của mẹ”.
Sau đó, khi đưa mắt nhìn sang, hắn thấy người phụ nữ kia đã thay đổi thành một bộ dạng khác, sau lưng không còn xương sống màu đỏ tươi nữa, cũng không có cái đầu thứ hai và khuôn mặt thứ hai, cô ta vẫn yên lặng đứng đó, mỉm cười nhìn Tiếu Viễn.
Nhưng lúc này Lục Tân có thể thấy thân thể cô ta có màu nâu nhạt và màu xám.
Điều này chứng tỏ cô ta đang rất lo.
Ngoài ra, khi thử so sánh sức mạnh tinh thần của cô ta, Lục Tân cũng khẳng định được một việc.
Sức mạnh tinh thần của cô ta giống hệt như sức mạnh tinh thần mà Lục Tân đã thấy trong cơ thể của Tiếu Viễn lúc đầu.
Lục Tân thậm chí còn mơ hồ nhớ ra, người phụ nữ thả tóc muốn kéo hắn vào trong giấc mơ tiềm thức kia cũng giống hệt như cô ta.
Điều này cũng khiến Lục Tân cảm thấy vừa bất ngờ vừa khó hiểu: Sao có thể là cô ta?
Việc bị cơn ác mộng này quấy nhiễu không chỉ khiến Tiếu Viễn suýt chút nữa thì phát điên mà còn nhiều lần khiến hai đứa em vô tội của hắn lâm vào tình thế nguy hiểm. Mấy ngày nay, sau khi được Lục Tân nhắc nhở, không biết Tiếu Viễn đã liệt kê ra bao nhiêu danh sách, suy đoán từng người một xem rốt cuộc là người nào mà lại ác độc đến mức nghĩ ra một cách như vậy để hại hắn tan cửa nát nhà, ai ngờ…ai ngờ lại chính là cái người hoàn toàn không có khả năng này?
Phải biết rằng, sở dĩ Tiếu Viễn không muốn nói chuyện này trước mặt người nhà của mình, là vì hắn sợ sẽ khiến người mẹ kế này lo lắng…
…
Thấy Lục Tân khẳng định như vậy, Trần Tinh cũng hơi kinh ngạc:
“Người phụ nữ này thoạt nhìn không giống dị biến giả.”
Lục Tân gật đầu nói:
“Chắc chắn là cô ta.”
Lục Tân chưa bao giờ chắc chắn đến như vậy, dáng vẻ đó của cô ta sao có thể không phải là một dị biến giả được?
Lục Tân vừa nói vừa bước về phía trước.
Nếu đã tìm ra được chân tướng khiến Tiếu Viễn gặp ác mộng, đương nhiên Lục Tân phải bắt người phụ nữ này lại.
Chỉ khi bắt được cô ta, Lục Tân mới thật hoàn thành ủy thác này.
Việc phát hiện ra người phụ nữ khiến Lục Tân cảm thấy hơi đáng tiếc, hắn vốn hy vọng có thể bắt cô ta vào một dịp khác long trọng hơn, thậm chí hắn phải chiến đấu với cô ta một lần để còn nhờ cô ta giúp đỡ…
Kết quả là Lục Tân đã tình cờ phát hiện ra cô ta ngay trước mặt lãnh đạo …
“Không cần.”
Ngay khi Lục Tân chuẩn bị đi về phía người phụ nữ kia, Trần Tinh đột nhiên nhẹ nhàng kéo hắn lại, khẽ lắc đầu rồi mỉm cười giải thích:
“Khu vực này không thuộc quyền kiểm soát của chúng ta, thuộc trách nhiệm của Bộ phòng vệ thành phố.”
Trần Tinh vừa nói vừa kéo tai nghe ở góc áo lên rồi nói khẽ:
“Bảo chó giữ nhà đến đây.”
…
“Chó giữ cửa ư?”
Cách gọi đặc biệt này khiến Lục Tân hơi tò mò.
Lục Tân vô thức ngẩng đầu nhìn, sau đó hắn lập tức cảm giác được, ở chỗ sâu trong đại sảnh nhà ga nơi hắn vừa đi qua có một ánh mắt như thiêu đốt đang nhìn về hướng này. Lục Tân quay đầu lại thì mơ hồ cảm nhận được một sự căng thẳng truyền đến từ đoạn đường mà hắn vừa đi qua. Sau đó, một bóng người cao lớn mặc áo khoác da màu đen chầm chậm bước ra từ đám đông.
“Rầm rập, rầm rập!”
Bước chân nặng nề của người đàn ông giống như đang giẫm lên trái tim của ai đó, khiến trái tim của ai đó cũng trở nên đập loạn.
Lục Tân không khỏi ngẩng đầu lên, sau đó hắn liền trông thấy người đàn ông bước đến từ con đường kia rất có sức uy hiếp. Có lẽ hắn cao hơn hai mét năm mươi, mặc một chiếc áo gió bằng da cổ đứng màu đen tuyền, chân đi đôi ủng nặng nề cũng màu đen tuyền.
Hắn đội mũ cao bồi màu đen, trên mặt hắn đeo một chiếc khẩu trang màu đen cùng với một chiếc kính râm cũng màu đen nốt.
Hắn bước đến từ trong đám đông, cao gấp rưỡi người khác, trông hắn giống như một thành lũy đang di chuyển.