Chương 389: Khác Nhau
Mẹ kế của Tiếu Viễn mới là người khiến hắn gặp ác mộng, chuyện này thật sự nằm ngoài dự kiến của hắn.
Nhiều khuất mắc trong lòng Lục Tân đều xuất phát từ vẻ ngoài yếu đuối của cô ta.
Trước đây khi đối phó với tinh thần lực còn sót lại trong người Tiếu Viễn cũng không ngờ cô ta lại cư xử như vậy.
Chuyện này vẫn còn nhiều uẩn khúc, nhưng nếu Trần Tinh đã nói như thế, vậy thì chờ kết quả thẩm vấn đến cũng được.
Thấy Lục Tân không nói gì, Trần Tinh liền cười:
“À đúng rồi, ngươi vẫn chưa nói làm sao mà ngươi nhìn ra được vậy?”
“So sánh tinh thần lực của bà ta.”
Lục Tân thành thật trả lời:
“Ngoài ra, ta còn thấy được quái vật tinh thần ở trên người bà ta nữa.”
“Quái vật tinh thần?”
Trần Tinh hơi tò mò hỏi một câu.
“Đúng vậy, giống như một đầu não thứ hai, phát triển giống nhau nhưng lại rất thâm độc....”
Lục Tân miêu tả chi tiết.
Trần Tinh chăm chú lắng nghe, không hề cắt ngang hắn, nghe Lục Tân miêu tả quái vật tinh thần xong, lại vô thức nhìn vào kính chiếu hậu, thản nhiên nói:
“Lần này vào thành, người nhà ngươi có đến không?”
Lục Tân biết ý của Trần Tinh, hắn suy tư một hồi rồi quay đầu nói:
“Em gái ta....”
Trần Tinh vô thức liếc mắt theo hướng hắn đang nhìn, vẻ mặt căng thẳng.
Lục Tân nói:
“Em gái không ở cùng ta.”
Trần Tinh lập tức quay đầu nhìn Lục Tân.
Lục Tân cười nói:
“Thật ra ta đã từng có khoảng thời gian không gặp người nhà.”
Trần Tinh nhìn Lục Tân hồi lâu, hình như Lục Tân không có nói dối.
Cô nhớ giáo sư Bạch từng phân tích:
“Người nhà của Đan Binh, thực ra là một loại nhận thức của hắn đối với năng lực tái tạo của chính mình, đến khi hắn sử dụng năng lực đó ngày càng thuận thục và thích ứng được với đặc điểm của năng lực này thì người nhà của hắn cũng sẽ từ từ biến mất.”
“Tốt lắm.”
Cô gật đầu không nói gì thêm, rồi từ từ khởi động xe.
Lục Tân khẽ giật mình, bỗng hắn nhớ tới một chuyện:
“Khoan đã, còn người nữa đâu....”
Trần Tinh tò mò nhìn hắn.
Lục Tân nhìn về hướng nhà ga, nói:
“Thằn Lằn vẫn chưa đến à? Hắn hẹn gặp ta ở nhà ga mà.”
“Thằn Lằn?”
Trần Tinh nghe xong bật cười thành tiếng, nói:
“Sáng nay hắn đã ngồi tuyến xe số một đến đây rồi.”
Lục Tân ngẩn người:
“Vậy hắn đâu? Hắn đã nói là đợi ở đây để cùng đi qua đó mà.”
Trần Tinh mím môi kìm nén trận cười, nói:
“Nhưng sau khi ta nói với hắn rằng chuyên viên phân tích tin tức của hắn đã trở thành nhân viên của ban tổ chức hội nghị, phải ở lại công tác trong khách sạn tổ chức hội nghị trước một ngày thì hắn đã tự mình bắt xe qua đó rồi...”
Lục Tân ngơ ngác:
“Hả? Hắn không đợi ta à?”
Trần Tinh gật đầu, nói:
“Hắn còn chả nhớ tới chuyện phải đợi ngươi.”
Lục Tân gần như lộ ra vẻ hoang mang tột độ, không biết phải nói gì bây giờ.
Còn Trần Tinh thì vừa cười vừa nổ máy xe, nói:
“Ta sẽ đưa ngươi đến thẳng khách sạn Đông Hải nơi tổ chức hội nghị. Trong lúc diễn ra hội nghị, ngươi có thể đi dạo trong thành phố chính hoặc ăn cơm với đồng nghiệp. Đưa các ngươi đến nơi là ta hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nhưng mà lần đầu ngươi đến thành phố chính, có gì thắc mắc cứ hỏi ta, dù ta chả thích làm người dẫn đường cho lắm.”
“Được thôi.”
Lục Tân thuận miệng trả lời, nhưng nghĩ lại thì thấy hơi khó hiểu:
“Vậy ta nên hỏi hay không đây?”
Lúc này, xe đã ra khỏi nhà ga, bắt đầu chạy vào đại lộ.
Từ chỗ phó lái nhìn ra, Lục Tân liền cảm nhận được một hoàn cảnh hoàn toàn khác.
Vừa sạch sẽ lại gọn gàng, vừa chật chội lại thưa thớt.
Những tòa nhà cao tầng đều tăm tắp, lớp kính thủy tinh bên ngoài phản chiếu lại ánh mặt trời khiến thế giới này như càng thêm bừng sáng, người đi trên đường đều ăn mặc rất lịch sự, biển người chen chúc đan xen để đi đến những nơi khác nhau.
Kề sát mặt lên cửa kính, Lục Tân nhìn thấy được đám người ngoài kia hình như có phong cách không giống nhau.
Chợt, hắn nhớ ra một chuyện mà hắn đã từng nghĩ đến rất nhiều lần.
Viện trưởng trước đây luôn nhắc đến chuyện thế giới này đã từng thế nào trước khi có mặt trăng máu.
Lẽ nào là như này ư?
Về bản chất thì hình như thành phố chính và thành phố Vệ Tinh không mấy khác biệt.
Thành phố Vệ Tinh cũng có rất nhiều đường xá, rất nhiều xe cộ, còn lộn xộn hơn so với ở đây.
Nhưng sự nề nếp và quy củ trong thành phố chính lại là một loại ma lực dị thường, khiến người ta vô thức kính sợ, nhưng lại thấy rất thân quen.
“Ngươi có thích hoàn cảnh ở đây không?”
Trần Tinh đang lái xe, thấy Lục Tân lâu không nói gì liền cười hỏi một câu.
Lục Tân nhẹ gật đầu.
Trần Tinh trầm tư một hồi, bỗng cười nói:
“Ngươi đang nghĩ gì đấy?”
Lục Tân suy nghĩ, nói:
“Thành phố Vệ Tinh số 2 cũng sẽ giống thế này à?”
“Mục tiêu của chúng ta không chỉ biến thành phố Vệ Tinh số 2 thành như vầy.”
Trần Tinh cười cười, đáp:
“Ngoài ra, ngươi có thấy được ở đây và thành phố Vệ Tinh có gì khác nhau nữa không?”