Mặt Trăng Đỏ

Chương 390: Trật Tự

Chương 390: Trật Tự


Lục Tân ngưng một hồi rồi nói:
"Người ở đây đều biết đợi đèn giao thông, hơn nữa còn đi trên làn đường đi bộ."
Trần Tinh khẽ gật đầu, quay lại nhìn Lục Tân:
"Cái này gọi là trật tự. Một vị giáo sư ta rất kính trọng từng nói, con người sẽ khao khát tình yêu nếu không còn nỗi lo về cơm áo gạo tiền. Một thành phố sẽ khao khát về trật tự nếu không phải lo nghĩ về chuyện cơm ăn áo mặc. Sau sự kiện mặt trăng máu, tuy thế giới đã sụp đổ trong một khoảng thời gian nhưng trật tự sớm muộn gì cũng phải được thiết lập. Đơn giản vậy thôi!"
Lục Tân im lặng nghe Trần Tinh nói, âm thầm ghi nhớ lại rồi bắt đầu suy nghĩ về chuyện khác.
Hắn cảm thấy cảm giác khi được đi đến thành phố chính thật sự rất đáng giá, phải yên tĩnh chầm chậm hưởng thụ.
Mà bản thân mình còn được nghênh đón ở hội nghị tại khách sạn Đông Hải.
Nếu hiện giờ chuyên viên phân tích tin tức Thiết Thúy của Thằn Lằn đang ở bên trong khách sạn, vậy chuyên viên tin tức Hàn Băng của mình đâu?
Hắn không khỏi tò mò.
Làm việc với Hàn Băng lâu như vậy rồi, trong đầu hắn đã sớm tự tạo ra hình ảnh một cô gái nhỏ tuổi, vừa hoạt bát đáng yêu, lại rất hiểu ý người khác, chỉ là đôi khi không biết cô gái này sẽ buộc tóc như thế nào hay ăn mặc ra sao.
Nhìn thấy bộ dạng Lục Tân vừa mong chờ vừa trầm mặc, Trần Tinh chợt nở nụ cười nhạt.
Cô im lặng lái xe chở Lục Tân xuyên qua thành phố cao lớn và trật tự này, chạy thẳng đến khách sạn ở khu phía đông thành phố.
..............
Gần đến khu khách sạn, phong cách của các tòa nhà xung quanh bắt đầu thay đổi. Không còn những dãy chung cư ngay ngắn và ấm cúng, thay vào đó là một loạt các tòa cao tầng màu bạc đột ngột mọc lên toát ra khí chất mạnh mẽ. Còn có những vườn hoa cây cỏ xanh um, những quảng trường lót đá phiến ngay ngắn và sạch sẽ, cùng với những con đường rộng lớn, bằng phẳng và đầy chốt kiểm soát.
Lục Tân biết sắp đến nơi rồi.
Nhân lúc Trần Tinh không chú ý, hắn lén chỉnh trang lại quần áo của mình.
Chẳng bao lâu, sau khi thông qua các chốt kiểm thì xe jeep đã chạy vào một quảng trường rộng lớn, trung tâm của quảng trường chính là tòa nhà cao khoảng ba mươi tầng, còn có rất nhiều người ăn mặc chỉnh tề đi ra đi vào trong tòa nhà này.
Lục Tân quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở ngay cửa chính.
Thằn Lằn mặc một bộ âu phục màu xám vừa nhìn đã phát cáu, đã thế tóc còn vuốt keo bóng lưỡng. Lúc này hắn đang xoay người trong tư thế vừa ngượng ngùng vừa cường điệu, lại còn cười hì hì với một cô gái có dáng người cao gầy, phong thái bình tĩnh ở bên cạnh hắn.
Cô gái đó chắc hơn hai mươi tuổi, cô khoác một chiếc áo màu lạnh, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Thằn Lằn.
Bên cạnh họ còn có một cô gái tóc dài, mặc áo lông trắng, vẻ ngoài rất ngọt ngào, cũng rất sắc sảo, trong tay cầm ly cà phê, đứng cười nói bên cạnh họ, lâu lâu lại dõi mắt ra xa giống như đang đợi ai đó.
.............
Trần Tinh giảm tốc độ, liếc mắt nhìn Lục Tân cười:
"Tới rồi."
Lục Tân gật đầu, chờ xe dừng hẳn rồi mở cửa xe bước xuống.
Hắn cũng không biết lần này đến đây sẽ gặp phải những ai, chỉ là trong lòng cảm thấy có chút mong đợi.
"A, đến rồi kìa....."
Thằn Lằn đứng ở cửa sảnh vừa quay đầu liền nhìn thấy Lục Tân bước xuống xe, lập tức kêu lớn.
Hắn vừa cười vừa vẫy tay với Lục Tân, rồi cùng hai cô gái bước đến.
Biểu cảm của hai cô gái khi nhìn Lục Tân có hơi khác biệt, một người thì tò mò, người còn lại thì ngại ngùng.
Lục Tân nở nụ cười lịch sự, vẫy tay với Thằn Lằn rồi chuẩn bị bước qua.
"Bụp…”
Đúng lúc này, có tiếng thủy tinh vỡ từ phía trên vang xuống.
Vài miếng kính vỡ ra, rơi đầy trên mặt đất.
Những mảnh thủy tinh này giống như rơi vào trong nước, tốc độ rất chậm.
Đối diện với ánh sáng trên trời, những mảnh thủy tinh này còn phản xạ lại một thứ ánh sáng đặc biệt tuyệt vời.
Lục Tân cảm nhận được gì đó nên ngẩng đầu lên theo bản năng.
Sau đó hắn nhìn thấy từ trên trời có một cô gái đang cầm ô nhảy từ trên lầu xuống.
Từ đó xuống tầng trệt rất cao, nhìn cô ấy nhảy từ trên trển xuống thật khiến người ta sợ hãi. Những mảnh thủy tinh rơi xuống phản chiếu vầng hào quang mờ nhạt lên người cô, có cảm giác rất huyền ảo. Nhưng trước khi mọi người kịp phản ứng thì cô đã rơi xuống cỡ ba bốn tầng, sau đó tốc độ đột nhiên chậm lại do cây dù trong tay đã được mở căng ra.
"Wow!"
Cô mặc bộ váy xếp ly phức tạp, bay trong gió rồi từ từ rơi xuống, như đang trôi nổi giữa không trung.
Đường nét khuôn mặt tinh xảo đến mức không chê vào đâu được lại lộ ra vẻ thẫn thờ.
Nhưng đôi mắt trống rỗng ấy lại có vẻ đang tức giận, nhìn chằm chằm vào Lục Tân.
Sau đó, cô nở nụ cười vui vẻ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất