Chương 391: Búp Bê
“Chuyện này...”
Tình huống thay đổi bất ngờ khiến bầu không khí xung quanh lập tức ngưng đọng lại.
Thằn Lằn và hai cô gái bên cạnh hắn đang tính bước tới, thậm chí ngay cả Trần Tinh vừa mới mở cửa bước xuống xe đều đồng loạt biến sắc. Ai nấy ngơ ngác nhìn cô gái xinh đẹp đến độ không giống người thật kia cứ thế trôi lơ lửng tới trước mặt Lục Tân, còn mỉm cười với hắn. Chuông cảnh báo trong lòng mọi người rung lên, trên mặt lộ ra biểu cảm không tin nổi, trái tim co bóp dữ dội, như bị ai đó treo lên thật cao.
“Không ổn...”
Trần Tinh là người đầu tiên tỉnh táo lại, cô nặng nề hét lên:
“Búp Bê đã rời khỏi nhà an toàn...”
“Mọi người lập tức rút lui khỏi hiện trường...”
“Mọi người chú ý, tuyệt đối không được nhìn thẳng vào Búp Bê, lập tức rút khỏi phạm vi trăm mét đổ lại...”
Khi lớn tiếng hô lên những lời này, Trần Tinh cũng lập tức nghiêng người, không nhìn thẳng vào cô gái kia, hai chân nhanh chóng lui về phía sau. Cùng lúc đó, tiếng hô hào của cô đã kinh động tới rất nhiều nhân viên công tác ở xung quanh.
Khi ấy, mọi người đều đang nghiêm túc huấn luyện, nhưng khi nghe thấy những lời gào thét của Trần Tinh, có vài người thậm chí còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa của câu nói đã lập tức cúi đầu xuống, hai mắt chăm chú nhìn xuống mặt đất, vội rút lui ra xa thật xa. Đồng thời lớn tiếng lặp lại lời của cô để cảnh báo cho đồng nghiệp ở xung quanh.
Ngay sau đó, thông báo của nhân viên phát thanh bắt đầu vang lên từ trong loa phát thanh:
“Đây là thông báo cảnh báo cấp một.”
“Lấy khách sạn Đông Hải làm trung tâm, lập tức phong tỏa phạm vi một trăm mét xung quanh.”
“Nếu điều kiện cho phép, mời mọi người nhanh chóng rút khỏi phạm vi một trăm mét, hoặc tìm một khách sạn gần đó để ẩn náu, tuyệt đối không được rình rập ở xung quanh.”
“Xin chú ý, đây không phải diễn tập, thông báo cảnh báo cấp một đã được phát ra, mọi người lập tức tìm chỗ ẩn náu!”
Theo từng lời thông báo truyền ra từ loa phát thành, đám người đang tìm chỗ ẩn nấp xung quanh cũng rầm rập tăng nhanh tốc độ nhưng vẫn duy trì được trật tự.
Mà mặt mày của hai cô gái và Thằn Lằn, người mới nãy còn đang chuẩn bị đi về phía bên này cũng bỗng chốc biến sắc.
Thằn Lằn vô thức ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô gái đang cầm ô che năng, lơ lửng trước mặt Lục Tân. Nhưng ngay sau đó, cô gái cao gầy đứng cạnh hắn bỗng tát vào mặt Thằn Lằn một cái. Vừa đánh cho hắn tỉnh, cô cũng vừa nhanh chóng che lại hai mắt của hắn, vội kéo hắn trốn vào trong khách sạn.
Lúc đầu Thằn Lằn còn định giãy dụa một chút, nhưng chỉ vài giây sau hắn đã yên tĩnh lại để mặc cho cô gái kéo đi, thậm chí trên mặt còn lộ vẻ khoái chí...
Đồng thời, vài nhân viên công tác xung quanh vì phản ứng chậm hơn người khác đôi chút, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng nên không thể kịp thời rời khỏi, thế nên bây giờ họ đang si ngốc nhìn về phía Búp Bê lơ lửng trước mặt Lục Tân. Cuối cùng họ bị những người còn thanh tỉnh giữ chặt lại rồi cưỡng chế lôi đi, không thèm quan tâm đến phản ứng của họ.
...
“Chuyện gì thế này?”
Ngay khi vừa nghe thấy tiếng hô của Trần Tinh, Lục Tân đã lập tức nhắm chặt hai mắt lại, chuẩn bị rút lui.
Nhưng hắn mới lùi được một bước thì sau lưng đã chạm vào thứ gì đó cứng rằn làm bằng kim loại, đó là xe jeep mà Trần Tinh dùng để chở hắn tới đây.
Sau lưng không còn đường lui, bên tai lại chỉ văng vẳng tiếng ồn ào hỗn loạn của những người xung quanh.
Thế rồi, mặc dù tai hắn không nghe thấy bất cứ tiếng bước chân nào lại gần, nhưng hắn có thể cảm giác được dường như đằng trước mình có một bóng người lành lạnh đang từ từ tiến lại gần, hơn nữa hắn còn ngửi được hương thơm thoang thoảng.
Mùi hương này chắc chắn không phải mùi của hoa, cũng không phải mùi của các loại hóa chất như nước hoa hay dầu gội gì đó. Đây là một mùi hương vô cùng đặc biệt, se se lạnh pha lẫn chút ngọt ngào.
Không cần mở mắt thì hắn vẫn cảm nhận được rằng có người đang nhẹ nhàng đến gần mình, cơ thể của người đó gần như sắp dán lên mặt hắn.
...
“Mau điều động tất cả camera theo dõi xung quanh khách sạn lại đây, điều động cả quyền hạn kiểm soát phát thanh tới luôn.”
“Các nhân viên ngồi trước camera theo dõi xin chú ý, hãy giữ cho camera luôn trong trạng thái hoạt động, nhưng không được nhìn thẳng vào màn hình theo dõi...”
“Các nhân viên vũ trang đã mặc đồ bảo hộ mau chóng giăng dây phong tỏa ở vị trí cách đó một trăm mét!”
Cùng lúc đó, Trần Tinh đã thối lui tới ngoài cửa khách sạn, chui vào một xe kiểm soát tạm thời gần đó. Cô cau chặt mày, trong đầu là vô số thắc mắc. Cô không tài nào hiểu được, tại sao một Búp Bê luôn nghiêm chỉnh tuân theo mệnh lệnh lại đột ngột xuất hiện trước mặt Lục Tân như vậy.
Đặc biệt là khi nãy, Búp Bê còn trực tiếp đập vỡ mái nhà làm từ thủy tinh đặc chế của nhà an toàn, nhảy thẳng xuống. Điều này chứng tỏ tâm trạng của cô lúc này đang cực kỳ khẩn trương?
Trước đây Hàn Băng từng báo cáo với họ rằng dường như Lục Tân từng nói chuyện với Búp Bê mấy câu, hơn nữa cũng được Búp Bê đáp lại.
Điều này khiến người trong bộ dọn dẹp đặc biệt ý thức được, Búp Bê và Đan Binh có khả năng giao tiếp với nhau.
Nhưng khi ấy giữa hai người cũng chỉ là giao tiếp thông thường mà thôi. Còn lần này, phản ứng của Búp Bê quá mãnh liệt. Khi vừa nhìn thấy Đan Binh, dường như cô chỉ muốn nhào tới gặp hắn ngay thôi. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ.