Chương 392: Phong Tỏa
Trong xe kiểm soát bày một loạt máy tính, chỉ một lát sau, hình ảnh thu được từ các camera đặt ở những vị trí khác nhau gần khách sạn Đông Hải đã được truyền về. Trần Tinh ra lệnh:
“Không có sự cho phép của ta, các ngươi không được nhìn vào màn hình máy tính. Nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ lập tức nổ súng bắn các ngươi.”
Vừa nghe thấy lời cảnh cáo của cô, hai tên nhân viên công tác khác đang ngồi trong xe vội vàng quay mạnh đầu qua chỗ khác, chảy đầy mồ hôi lạnh.
Bộ dọn dẹp đặc biệt đã định ra một bộ quy định nghiêm ngặt và tỉ mỉ dành riêng cho Búp Bê:
Một trong số đó chính là không được nhìn thẳng vào Búp Bê.
Ý của hai từ nhìn thẳng này, bình thường chỉ giới hạn trong tình huống đối diện với Búp Bê mà không có vật gì ngăn cản trước mặt.
Nhưng giờ ý nghĩa đã được mở rộng, vì dù nhìn qua màn hình giám sát, họ cũng không thể bảo đảm rằng sẽ không có người bị Búp Bê ảnh hưởng.
Trong đầu Trần Tinh suy nghĩ về tất cả manh mối có liên quan tới Búp Bê rồi cầm bộ đàm lên, vội hạ lệnh:
“Giăng dây phong tỏa lên, không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào phạm vi một trăm mét quanh đây.”
“Tay súng bắn tỉa chú ý, đổi thành đạn gây mê đặc chế.”
“Nếu có người có ý định gây thương tích cho Búp Bê, hoặc là có hành động bất thường như là ôm, hay đuổi theo thì lập tức nổ súng...”
“Trong thời khắc mấu chốt, cho phép hạ gục ngay tại chỗ.”
“... Ngoại trừ Đan Binh!”
Trong lúc Trần Tinh đang bố trí cục diện sao cho hiệu quả nhất thì tin tình hình ở khách sạn Đông Hải đột ngột thay đổi cũng đã được truyền tới tai rất nhiều người.
Bây giờ, trong văn phòng của bộ bảo vệ thành phố, bộ trưởng Thẩm đang cau mày lật xem xấp tài liệu liên quan tới “Hội nghị đào tạo nhân tài cấp cao” và những người sẽ tham dự cuộc họp lần này.
Khi nhận được cuộc gọi báo cáo về chuyện đang diễn ra, hắn tức giận đến độ trực tiếp ném điện thoại đi, giận dữ nói:
“Ta biết mà, họ mở hội nghị này, tập trung nhiều dị biến giả tới đây như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Nhưng ta không ngờ …mọi chuyện lại xảy đến nhanh như vậy!”
Vừa dứt lời, hắn lập tức gọi một cuộc điện thoại khác:
“Khởi động trình tự khẩn cấp, lập tức giới nghiêm toàn bộ khu vực phía đông thành phố!”
“Cần ta nhắc nhở ngươi phải bố trí phòng ngự cụ thể ra sao hả?”
“Dựa theo sách lược đã vạch ra lúc trước, chúng ta vẫn luôn nỗ lực để Búp Bê có được sự đãi ngộ ngang bằng với những dị biến giả khác. Vì vậy chúng ta mới xây dựng trước cho Búp Bê một căn “nhà an toàn” ở tầng cao nhất của khách sạn Đông Hải. Đây cũng là vì tạo cho cô ấy cảm giác bản thân được tham dự vào hội nghị dị biến giả lần này... Từ những biểu hiện của cô ấy lúc trước, có thể thấy Búp Bê rất thích cảm giác này. Hơn nữa, tập trung nhiều dị biến giả tại khách sạn Đông Hải như vậy, không một ai có thể khẳng định hay bảo đảm rằng tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì. Vì thế, sắp xếp cho Búp Bê đợi ở đây cũng xem như là phương án đề phòng, để chúng ta có thể tiêu diệt những nhân tố gây hại tới chủ thành bất ức lúc nào. Một nguyên nhân khác chính là quả thật Búp Bê từng đáp lại lời nói của Đan Binh. Vì vậy giáo sư Trần của bộ dọn dẹp đặc biệt cũng dự định trong thời gian này sẽ tìm cơ hội để Đan Binh tiếp xúc với cô ấy một chút.
Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của chúng ta chính là, phản ứng của Búp Bê khi thấy hắn lại kịch liệt đến vậy.”
Trong phòng nghiên cứu của bộ dọn dẹp đặc biệt đã có người đầu tiên chạy tới báo cáo cho giáo sư Bạch hay. Thế nhưng giáo sư Bạch không hề để lộ biểu cảm hoảng hốt, cũng không vội vàng đưa ra kết luận, hắn chỉ yên lặng suy ngẫm một hồi rồi đặt xấp tài liệu nghiên cứu trong tay xuống, bình tĩnh nói:
“Tiếp tục quan sát!”
...
“Búp Bê, ngươi có thể nghe được giọng nói của ta đúng không? Ngươi không nên rời khỏi nhà an toàn, bây giờ ta có thể mời ngươi quay về nơi đó không?”
Lục Tân nhắm mắt, dựa người vào xe jeep, cứ thế lẳng lặng lắng nghe thanh âm huyên náo xung quanh dần biến mất, cũng nghe thấy lời thông báo đầy khẩn trương mới phát ra từ loa phát thanh.
Hắn không cảm giác được bất cứ nguy hiểm gì, vì vậy cũng chỉ đành thành thật nhắm mắt lại, dựa lưng vào xe, đứng chờ.
Quả nhiên, không bao lâu sau, xung quanh dần trở nên vắng lặng, tiếp đó lại có tiếng vang lên từ phía loa phát thanh.
Lần này giọng nói truyền ra từ trong loa là của Trần Tinh. Giọng điệu của cô nghe rất dịu dàng, trong ký ức của Lục Tân dường như chưa lần nào cô dùng giọng như vậy để nói với mình.
Nhưng sau khi giọng Trần Tinh vang lên một lúc lâu, xung quanh vẫn chẳng hề có chút tiếng động nào. Lục Tân có thể cảm nhận được, mùi hương lành lạnh kia vẫn đang quanh quẩn cách chóp mũi của hắn không xa.
Lại qua một lúc, tiếng Trần Tinh lại vang lên từ phía loa phát thanh:
“Đan Binh, có nghe thấy lời ta nói không?”
Lục Tân nâng tay phải lên không trung, ra dấu OK.
Trần Tinh nói:
“Chúng ta cũng không biết nguyên nhân tại sao Búp Bê lại đột ngột nảy sinh hứng thú cực lớn đối với ngươi như vậy. Nhưng ngươi không cần quá căng thẳng, cũng không cần bày ra thái độ thù địch với Búp Bê. Bây giờ ta sẽ hỏi ngươi mấy câu, ngươi cảm nhận một chút rồi trả lời ta qua ký hiệu tay, được không...”
Lục Tân lại giơ tay lên, làm ra dấu OK.