Chương 394: Biểu Hiện Kỳ Quái
Trên sóng, Trần Tinh lập tức đặt câu hỏi:
“Ngươi hiện đang thấy những gì?”
Lục Tân nhìn cô gái đang chăm chú ngó mình ngay trước mặt, không dám cất giọng quá cao mà chỉ nói khẽ:
“Thấy cô ấy thật là xinh đẹp...”
Trần Tinh trầm mặc một lát rồi nói:
“Ta muốn hỏi ngươi, cô ấy có gì bất thường không?”
Lục Tân suy nghĩ một chút mới đáp:
“Cô ấy cứ hít ngửi mùi trên người ta như con cún con vậy, cái này có tính là bất thường không?”
Trần Tinh lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Lát sau, cô chải vuốt lại mạch suy nghĩ xong:
“Hiện tại ngươi thử xem có thể trao đổi với cô ấy được không... Phải chú ý, lúc nói chuyện cần nhẹ nhàng một chút.”
Lục Tân suy tư một lát, nhỏ giọng hỏi:
“Như thế nào thì tính là nhẹ nhàng?”
Trần Tinh lại trầm mặc một lần nữa, sau đó nói:
“Nói chuyện như bây giờ là được.”
“Được rồi...”
Không hiểu sao, Lục Tân cảm thấy hơi chột dạ, hắn cảm thấy dường như lãnh đạo có vẻ không hài lòng với mình.
Nhưng lời của lãnh đạo thì phải làm theo. Vì thế, hắn ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, hơi nghiêng mặt quan sát cô một chút.
Cô vẫn mặc chiếc váy xếp ly xinh đẹp giống lần trước mình nhìn thấy, nhưng lần này đổi thành màu đen, mái tóc đen mềm mượt được chải thành một kiểu đầu cực kì đáng yêu, thân mình nhẹ nhàng lơ lửng cách mặt đất chừng ba mươi cm, cho người ta cảm giác như là cô đã thoát khỏi lực hút của trái đất.
Nhưng Lục Tân đứng gần cô như vậy, có thể rõ ràng cảm thụ được một lực tinh thần vô hình cực lớn đang quấn quanh người cô.
Cô lơ lửng giữa không trung được là nhờ loại lực tinh thần này biến thành niệm lực hỗ trợ.
Nhưng có điều Lục Tân vẫn không rõ, nếu cô ấy sử dụng lực tinh thần liên tục như vậy, sao có thể duy trì trong thời gian dài mà không cảm thấy mệt mỏi?
Loại bỏ hết những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, Lục Tân chăm chú nhìn về phía cô gái, cất giọng hết sức dịu dàng:
“Ngươi đang nhìn gì thế?”
Cô gái trước mặt, hay nói đúng hơn là Búp Bê, chỉ chớp chớp mắt, không đáp lời Lục Tân.
Trên kênh trò chuyện, Trần Tinh hạ thấp thanh âm:
“Đây là phương thức trò chuyện với nữ giới một cách nhẹ nhàng của ngươi đấy à?”
Lục Tân bất đắc dĩ lắm:
“Vậy ta nên làm thế nào?”
Trần Tinh trầm tư một lát mới nói:
“Ngươi thử xem xem, liệu có thể đưa cô ấy quay về phòng an toàn không.”
Lục Tân gật đầu, lại lần nữa đưa mắt nhìn cô gái kia, nhẹ nhàng ra dấu bằng tay:
“Đi theo ta nhé.”
Cô bé kia vẫn không hề phản ứng lại.
Nhưng ngay khi Lục Tân bắt đầu quay người đi về phía khách sạn, hắn chợt cảm thấy có một luồng gió nhẹ lướt bên cạnh.
Cô bé chống dù, lẳng lặng đi theo sau lưng hắn.
Cả Lục Tân lẫn Trần Tinh đang quan sát tình hình qua camera giám sát đều nhè nhẹ thở ra một hơi.
“Vào sảnh tiếp tân, rẽ phải, vào thang máy.”
“Bấm lên tầng 33.”
Thông qua kênh trò chuyện, Trần Tinh chỉ đường cho Lục Tân dẫn cô bé kia đi vào trong khách sạn.
Vừa rồi còn có khá nhiều nhân viên khách sạn tụ tập ở sảnh tiếp tân, nhưng lúc này trông sảnh lớn có vẻ trống rỗng, chỉ có bàn tiếp tân không người, lẻ loi nằm giữa sảnh, xung quanh còn có một ít giấy tờ và túi đựng rơi tán loạn. Ngọn đèn trong sảnh lập lòe liên tục như thể bị lực tinh thần của cô gái này làm nhiễu loạn, nhưng vẫn kiên cường không tắt.
Điều này chứng tỏ, lực tinh thần của cô gái vô cùng mạnh mẽ và cũng khá ổn định.
Khi Lục Tân ấn nút đi lên, cửa thang máy mau chóng mở ra, mấy thang máy này hôm nay hình như không có ai sử dụng.
Lục Tân vào thang máy trước, sau đó chờ cô gái kia nhè nhẹ lướt vào.
Nhìn cây dù trong tay cô gái gần như đã sắp tiếp xúc với trần thang máy, Lục Tân bảo:
“Ở trong nhà thì không nên che dù, sẽ gặp ma đấy.”
Cô gái cúi đầu nhìn Lục Tân một cái, chầm chậm thu dù lại, nhẹ nhàng hạ xuống, đứng ở một góc thang máy.
“Cái này...”
Thông qua camera giám sát, Trần Tinh cũng nhìn thấy cảnh tượng trong thang máy, sắc mặt cô lần nữa trở nên cực kì đặc sắc.
Cùng lúc này, hình ảnh Lục Tân và Búp Bê cũng đã truyền đến màn hình trước mặt rất nhiều người.
Thấy cử chỉ của Búp Bê, sắc mặt ai nấy đều trở nên cực kì kinh ngạc:
“Búp Bê không chỉ nghe hiểu lời hắn mà còn có thể làm theo lời hắn nữa, tình hình thế này đã từng xuất hiện trong quá trình quan sát Búp Bê chưa nhỉ?”
Trên một màn hình, giáo sư Bạch lộ vẻ hào hứng nhìn, nói:
“Búp Bê rất hiếm khi từ chối đề nghị của người khác với mình. Dù gặp phải lời đề nghị cô ấy không thích thì cũng chỉ làm bộ không nghe thấy mà thôi. Nhưng trước đây, những đề nghị kia đối với cô ấy chỉ giống như một loại mệnh lệnh, như là khi ngươi dạy một con chó con ngồi xuống hoặc bắt tay, nó có thể phản ứng lại đúng theo mệnh lệnh của ngươi, nhưng thực ra nó không hiểu lời ngươi nói.”
“Mà hôm nay, lúc Đan Binh và cô ấy giao tiếp, ta có cảm giác giống như một loại giao lưu chứ không phải mệnh lệnh... Ví dụ rõ ràng nhất là, trước đấy rất ít người có thể khiến cho Búp Bê đặt dù của mình xuống, hoặc buông rơi xuống đất, bởi vì điều này khiến cô ấy có cảm giác không an toàn...”
“Nếu thế, vì sao Đan Binh lại làm được?”
Trên một màn hình, bộ trưởng Thẩm nhíu mày, hạ giọng hỏi.