Mặt Trăng Đỏ

Chương 393: Ngươi Làm Cái Gì Vậy

Chương 393: Ngươi Làm Cái Gì Vậy


Hắn quả thật không hề cảm thấy khẩn trương, đương nhiên cũng sẽ không tùy tiện để lộ thái độ thù địch với người khác.
“Bây giờ, trong lòng ngươi có cảm xúc gì bất thường không…ví dụ cảm thấy rất thích Búp Bê, hoặc là..."
Giọng nói Trần Tinh vang lên từ trong loa phát thanh rất chậm rãi, cùng cực kỳ cẩn thận:
“Có xúc động muốn chiếm lấy cô ấy?"
Lục Tân nghiêm túc cảm nhận một chút, sau đó giơ tay lên, ra sức lắc tay thật mạnh.
Hắn thật sự không cảm nhận được thứ gì giống vậy.
"Không cần lắc tay mạnh như thế, ngươi hù Búp Bê sợ đó..."
Tiếng trần Tinh lại vang lên từ trong loa, Lục Tân đành phải tạm dừng hành động của bản thân lại.
Nhưng tư thế cả người dựa vào xe, hai mắt thì nhắm chặt lại như vầy thật sự khiến hắn cảm thấy rất lúng túng, thế là hắn dứt khoát nhét hai tay vào túi luôn.
"Câu hỏi thứ hai, từ lúc Búp Bê tiến lại gần ngươi cho tới bây giờ, cảm xúc của ngươi có thay đổi gì rõ rệt không?"
Lục Tân lắc nhẹ bàn tay.
"Câu hỏi thứ ba, từ nãy đến giờ, Búp Bê có nói gì với ngươi không?"
Lại xua tay.
"Thứ tư, ta có thể nhìn thấy rằng lúc này ngươi đang nhắm mắt, nhưng vừa nãy ngươi có thấy được gương mặt của Búp Bê không?"
OK.
...
Trong xe kiểm soát, Trần Tinh hơi cau mày lại, cô giơ tay nhìn đồng hồ, rồi lại cúi xuống nhìn hồ sơ triển khai giám sát.
Có thể chắc chắn, từ lúc Búp Bê lơ lửng tới trước mặt Lục Tân đến bây giờ đã qua chừng năm phút.
Tuy lúc này Lục Tân đang nhắm mắt lại, nhưng dưới tình huống không có vật gì che chắn, hắn đã tiếp xúc gần với Búp Bê tận năm phút đồng hồ. Điều này tương đương với việc hắn đã nhìn thẳng vào mắt Búp Bê, hoặc nhìn thẳng vào mặt Búp Bê hơn ba phút.
Đặc biệt là hiện giờ, tác động tiêu cực của Búp Bê đang gia tăng không ngừng.
Cho nên theo lý thuyết, lúc này Đan Binh đã phải xuất hiện tình trạng không thể khống chế được cảm xúc mới đúng.
Nhưng hắn chẳng bị gì cả...
Phản ứng khác thường này khiến Trần Tinh yên lặng vài giây rồi nhẹ giọng nói:
“Hiện tại, ngươi có thể mở mắt.”
...
"Hửm?"
Lục Tân nghe xong những lời Trần Tinh nói thì cảm thấy hơi tò mò, bèn từ từ mở mắt. Đập vào mắt là gương mặt tinh xảo không chút tỳ vết, làn da trắng như thể không có thật trên đời, trên mặt không có chút dấu vết trang điểm nào, nhưng da dẻ cô vẫn mịn màng, đôi môi mềm mại hơi ửng hồng, đôi mắt to tròn nhưng không có thần, lông mi thì cong vút.
Gương mặt xinh đẹp của cô cứ vậy đối diện với hắn, chóp mũi cả hai gần như sắp đụng vào nhau.
"Thình thịch..."
Hình như Lục Tân nghe thấy tiếng tim mình đập.
Tại thời điểm nhìn thấy cô gái này ở khoảng cách gần như vậy, trái tim hắn như tan ra, trong lòng cũng nảy sinh khát khao vô tận. Tựa như tất cả cảm xúc của bản thân đều hóa thành thực thể, toàn bộ tâm trí đều dán chặt lên người cô gái này.
Điều này khiến cho cảm xúc trong hắn ngày càng mãnh liệt, ngày càng sôi sục, sau đó... Tinh thần bỗng trở nên tỉnh táo lại, cảm giác kia biến mất trong nháy mắt, mọi thứ trở nên vô vị, tẻ nhạt.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười thân thiện và bình tĩnh, hắn giơ tay ra trước mặt Búp Bê:
“Xin chào, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau rồi. Trân trọng giới thiệu lại lần nữa, ta là Đan Binh."
...
Cô gái đứng rất gần Lục Tân, còn dán sát lại để quan sát hắn. Điều này làm Lục Tân có cảm giác như đang xem cảnh đặc tả mặt nhân vật trong kiểu phim điện ảnh cũ hồi còn chưa xảy ra biến cố.
Sau lưng là chiếc xe Jeep khiến Lục Tân muốn tránh cũng không tránh được. Vì thế, hắn đành phải nhìn cô từ khoảng cách gần sát như vậy, thậm chí có thể nhìn rõ làn da gần như không có lỗ chân lông trên mặt cô, và ngửi thấy mùi hương ngọt mát từ trên người cô tỏa ra.
Cô gái hỉnh cái mũi nhỏ xinh xắn lên, như thể đang muốn ngửi mùi trên người Lục Tân.
Song, đối với bàn tay Lục Tân vươn ra trước mặt, cô lại không có phản ứng gì, chỉ hơi cúi đầu nhìn, sau đó lộ vẻ bối rối không biết làm sao.
Vì thế, Lục Tân bèn cười nhẹ, chủ động vươn tới bắt tay cô.
Cúi đầu nhìn hai bàn tay đang bắt chặt lấy nhau, đôi mắt to vô thần của cô gái chợt thay đổi nhẹ, trở nên có tiêu cự.
Sắc mặt cô cũng trở nên sinh động hơn chút.
...
“Đan Binh, ngươi đang làm gì thế? Sao lại kéo tay Búp Bê?”
Bất chợt, giọng Trần Tinh vẳng ra từ trong loa phóng thanh, âm điệu có vẻ khẩn trương.
Lời này khiến Lục Tân thoáng đỏ mặt, quay người lại, lúng túng giải thích:
“Không có, ta chỉ đang bắt tay cô ấy...”
Không đợi Lục Tân nói hết, Trần Tinh nhanh nhẹn bảo:
“Đeo tai nghe điện thoại lên đi.”
Lúc này Lục Tân mới bừng tỉnh, vội mở banh túi, lấy tai nghe điện thoại đeo vào. Cùng lúc đó, âm thanh từ loa phóng thanh biến mất, như vừa tắt micro, nhưng trong tai nghe điện thoại, Lục Tân nghe thấy mấy tiếng xẹt xẹt như tiếng điện lưu, giọng nói của Trần Tinh lại vang lên:
“Thành lập kênh riêng của nhóm xử lí khẩn cấp... Hiện đang tiến hành thử nghiệm... Đan Binh, có nghe rõ giọng ta không?”
“Nghe rõ...”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất