Chương 438: Búp Bê Ra Tay
Nói đến đây, giọng cô trở nên nặng nề:
"Vì thế, nhất định phải để Búp Bê khống chế được đám dị biến giả này."
"Hai là để Búp Bê dẫn dắt lực lượng tinh thần tiêu diệt quái vật tinh thần."
"Chỉ khi những quái vật tinh thần này tiếp xúc với Hồng Y sứ đồ thì mới có thể dẫn phát một ô nhiễm lớn đến đáng sợ... Chỉ cần ngăn trở quá trình tiếp xúc thì tương đương với việc chặt đứt một bộ phận quy luật của Hồng Y sứ đồ!"
"Nói vậy..."
Được mô tả lại một cách hết sức cặn kẽ như vậy, Lục Tân đã nhanh chóng hiểu ý Trần Tinh.
Hắn quay sang nhìn Búp Bê, nhận thấy đối phương nhìn mình, Búp Bê cũng ngẩng đầu lên.
"Ngươi có thể khống chế những người này, không cho họ chạy lung tung được không?"
Lục Tân cố gắng nói một cách dễ hiểu nhất có thể, tay còn chỉ vào đám người trong khu cách li.
Búp Bê nhìn theo hướng tay hắn chỉ, nhẹ gật đầu.
Lục Tân lại nói:
"Hiện giờ trên người họ có rất nhiều quái vật, như những nguồn ô nhiễm đang dung hợp với nhau, trở nên lớn hơn..."
Hắn lại hỏi:
"Ngươi có thể tiêu diệt bọn nó không?"
Ánh mắt Búp Bê thoáng tập trung nhìn về một chỗ.
Nhìn theo ánh mắt cô, rất khó có thể phân biệt được cô đang nhìn cái gì.
Nhưng Lục Tân lập tức hiểu ngay, Búp Bê đang nhìn một con rắn có mặt như mặt người.
Con rắn kia khá giống như thứ Lục Tân từng nhìn thấy trên người mẹ kế Tiêu Viễn, vốn được tạo thành từ một cột sống và một cái mặt người. Nhưng nay, con rắn này đã dung hợp lực tinh thần của rất nhiều người nên càng giống như một con mãng xà khảm rất nhiều gương mặt trên thân.
Lục Tân liền biết Búp Bê đã hiểu những gì mình muốn nói, bèn gật đầu:
"Chính là chúng nó, làm được không?"
Búp Bê cười, gật mạnh đầu một cái:
"Được."
Giọng nói của cô thánh thót giòn giã, còn rất tự nhiên.
"Lại nói nữa..."
Hàn Băng và Trần Tinh đều nghe, ai cũng kích động.
Lục Tân không quá chú ý đến phản ứng của các cô, hắn chỉ thở phào nhẹ nhõm, nói với Búp Bê:
"Bắt đầu đi."
Búp Bê gật mạnh đầu, ngẩng lên nhìn về phía trước, đồng thời thân thể từ từ bay lên.
Cô mặc một chiếc váy đen trông rất nặng nề, tà váy như đang bị cơn gió vô hình lay động, trông cực kì xinh đẹp, hai mảnh kính áp tròng bay ra từ trong mắt cô, nhẹ nhàng bay tới trước mặt Lục Tân.
Lục Tân thoáng sững sờ rồi vươn tay nhận lấy.
Hắn phát hiện sau khi Búp Bê gỡ kính sát tròng ra, mắt cô trông vô cùng sáng.
Bình thường, ánh mắt cô luôn có vẻ hờ hững hư vô, không có tiêu cự, cũng không có linh hồn.
Nhưng vào lúc này, hắn có thể cảm thụ được rất nhiều từ ánh mắt cô.
Nếu nhất định phải dùng một lời nào đó để hình dung, thì dường như thấy được thế giới này trong đáy mắt cô...
"Vù..."
Một trận gió lướt qua.
Búp Bê bay lên cao chừng ba, bốn mét, chiếc dù trong tay nhấc về phía trước, mặt cô lộ ra trước mắt người khác.
Ánh mắt cô cũng nhìn về phía khu cách li.
Một sức mạnh vô hình như thủy triều đang lan tràn về phía trước, chỉ trong vài giây đã bao trùm toàn bộ.
Trên đầu Búp Bê, kẹp tóc bắt đầu lóe ánh đỏ, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Dường như đó là một khúc nhạc trong một bộ phim hoạt hình, nghe vô cùng xúc động.
Điều này chính là minh chứng cho một sự thật là dao động lực tinh thần của Búp Bê đã vượt qua một trình độ nhất định nào đó.
"Vù..."
Khu cách li tràn đầy hỗn loạn và ầm ĩ, thậm chí còn loáng thoáng những tiếng kêu gào không giống tiếng người, nháy mắt chợt tĩnh lặng.
Cả quái vật lẫn người nơi này vốn đang điên cuồng xông ra ngoài nhưng vào lúc này, tất cả đồng thời dừng bước, như vừa bị ấn nút tạm dừng.
Mọi người đều ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô bé đang lơ lửng trên không trung.
Ánh mắt vài người ngày càng sáng hơn, lại có người nhẹ run tay, hầu kết cuộn lên xuống liên tục.
Lục Tân tỉ mỉ nhìn, thấy một phần quái vật tinh thần trên đỉnh đầu những người này cũng bị ảnh hưởng, như bị kinh động, có kẻ hoang mang, có kẻ lại càng vặn vẹo méo mó thô bạo hơn, ánh mắt âm u lạnh lẽo.
"Vù..."
Khung cảnh hỗn loạn nháy mắt yên tĩnh lại. Xa xa, phía khách sạn Đông Hải, một quái vật hình người đội mũ trùm màu đó đang đứng từ trên cao nhìn xuống Thanh Cảng, trước mặt là những luồng sóng dao động.
Sóng dao động do nó phát ra như đang khơi lên biến hóa nào đó.
Quái vật tinh thần đang đờ đẫn bỗng tỉnh táo lại.
Chúng bắt đầu phát ra những tiếng kêu gào, sau đó liều mạng xông về phía trước.
Ban đầu chúng bám trên người đám dị biến giả kia, di chuyển hoàn toàn nhờ vào quá trình những người đó chạy trốn. Nhưng lúc này, rất nhiều con đã thoát khỏi thân người, dẫm lên đầu đám người nghìn nghịt, tranh nhau trườn về phía trước, con nọ chen con kia.
Dưới ánh trăng đỏ, tình cảnh này như là một cơn sóng quái vật.
Đám quái vật to nhỏ khác nhau, đông nhung nhúc, mặt lộ ra các loại sắc thái tràn về phía Búp Bê đang lơ lửng.
Là người có thể nhìn thấy quái vật, Lục Tân nhịn không được phải nhíu mày lại, bước về phía trước.
Hắn là đội trưởng, phải có trách nhiệm bảo vệ đội viên.
Nhưng khi hắn vừa cất bước tiến lên, cô bé đang đứng giữa không trung cũng nhẹ nhàng trôi về phía trước một quãng ngắn.
Lục Tân ngẩn ra, sau đó hiểu được, cô ấy đã muốn bảo vệ mình.
Cô bé này thật là tốt...