Chương 447: Buông Lỏng
Rất giảo hoạt.
Lục Tân mỉm cười với nó, đeo lên.
“Tư…”
Một luồng sáng xanh bên trái cặp kính quét nhẹ từ trên xuống dưới.
Ngay lập tức, bên tai trái của Lục Cẩn Niên truyền đến một âm thanh điện tử: “Thông tin võng mạc đã được ghi nhận.”
“Giá trị tình cảm ban đầu đã được ghi nhận.”
“Mức độ khởi tạo ban đầu đã khởi động...”
Trên mặt kính xuất hiện một loạt hình ảnh dữ liệu khó hiểu, Lục Tân có thể cảm nhận những sợi tơ đang từ từ xâm nhập vào bên trong cơ thể khi hắn đeo gọng kính từ hai bên thái dương, như thể cặp kính này đang trở thành một phần cơ thể của hắn.
Hắn dần chìm đắm trong ý thức, giống như đang rơi vào bóng tối vô tận.
Cho đến khi hắn đột nhiên nghe thấy tiếng tim đập dữ dội, một đôi mắt lãnh đạm chợt mở ra sâu trong bóng tối vô tận đó.
“Hả…”
Lục Tân đột nhiên trở nên tỉnh táo, phát hiện không có gì thay đổi.
Kính vẫn đeo trên mặt giống như một vật bình thường.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, cảnh tượng trước mắt bắt đầu xuất hiện những thay đổi nhỏ.
Khi hắn nhìn chằm chằm bằng mắt trái, cảnh vật có thể phóng to hoặc thu nhỏ. Khi hắn nhìn chằm chằm một người hoặc vật cụ thể, trên mặt kính hiện một khung màu đỏ, khóa chặt đối tượng, sau đó hiển thị một đống dữ liệu về giá trị bức xạ tinh thần của người hoặc vật đó, như một màn hình LCD trong suốt.
Tuy nhiên, chỉ có thấu kính ở mắt trái mới có tác dụng này, còn bên mắt phải không có gì thay đổi, chỉ là một thấu kính phẳng thông thường.
Cảm giác này thực sự rất kỳ diệu, như có một cái TV nhỏ trên mặt.
“Nghe thấy không?”
“Đan Binh tiên sinh, ngươi nghe thấy không?”
m thanh lại vang lên, nhưng xuất phát từ phía bên trái gọng kính chứ không phải tai nghe.
Khi Lục Tân đeo kính vào, tai nghe bên tai trái của hắn hình như đã bị nhiễu, âm thanh biến mất.
“Hóa ra nó còn có chức năng của một chiếc tai nghe...”
Lục Tân ngạc nhiên, mỉm cười:
“Cặp kính này khá xịn…”
Sắc mặt giáo sư Bạch có chút kỳ quái, hắc gật đầu nói:
“Quả thật ta có bổ sung một số kỹ thuật công nghệ khoa học.”
Hắn không đề cập những kỹ thuật đó như nào.
Nhưng các công nghệ được đưa vào những cặp kính nhỏ này gồm có một bộ thu tín hiệu nhỏ được tích hợp bên trong chân kính... Được rồi, dù sao cặp kính cũng thuộc về người ta rồi.
“Thôi, ta phải đi tìm hiểu về công tác xử lý đã.”
Lục Tân nhẹ nhàng gật đầu với mọi người rồi quay người bước về phía trước.
Vừa bước được vài bước, hắn chợt quay đầu lại và nhìn thấy Búp Bê đang lững thững đi sau lưng.
“Ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ quay lại sớm thôi.”
Vừa nói, hắn vừa cười với Búp Bê.
Búp Bê vẫn cúi đầu đi về phía trước.
Lục Tân cau mày nói: “Còn giả bộ không nghe thấy thì ta sẽ giận đấy.”
Búp Bê ngơ ngác một chút, đứng yên ngẩng đầu lên, trông có chút tủi thân.
“Ngươi lên xe đợi ta nhé.”
Lục Tân cười với Búp Bê, chỉ vào xe ngựa rồi tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn cách thức hòa hợp này của họ, vài người xung quanh lặng lẽ liếc nhau và giả vờ như không thấy.
Sau khi xoay người, Lục Tân bước đi càng lúc càng nhanh.
Hồng Y Sứ Đồ cao hơn 100 mét đang đứng trước mặt hắn
Thân hình cao lớn của nó khiến mọi người trong thành phố đều nhỏ như con kiến.
Chiếc áo choàng màu đỏ càng trở nên sáng chói khác thường dưới ánh trăng, những vết nứt bên dưới chiếc áo choàng sâu không thấy đáy, còn có những vật mờ nhạt vô hình đang chuyển động trong bóng tối, đại diện cho nỗi sợ hãi...
Xa xa, khắp nơi bên trong thành phố truyền đến rất nhiều nguồn cường độ tinh thần vặn vẹo.
Đó là những con quái vật tinh thần lọt lưới, bị áo choàng đỏ hấp dẫn nên từ từ bò về phía nó.
Trên đường đi có rất nhiều người đã bị ô nhiễm.
Người cha tuyệt vọng khóc lóc đang ôm con, một nam thanh niên ôm chân cô gái đang đờ đẫn đi về phía trước.
Còn có một ông lão cúi đầu, đôi mắt kỳ quái, tứ chi của chống trên mặt đất trườn nhẹ về phía trước, trước mặt hắn là một đám trẻ con hoảng sợ đang núp sau lưng thầy giáo béo.
“Bằng!”
Lục Tân bắn một phát súng, ông lão liền bị quang điện giật.
Sau đó hắn vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
“Mình thực sự có thể đối phó với một con quái vật tinh thần như vậy sao?”
Trong lòng hắn nghĩ:
“Mình không biết đó là gì, đương nhiên rất khó xử lý.”
“Nhưng nếu mình không cần phải lo lắng gì thì sao?”
Suy nghĩ của Lục Tân có chút thay đổi, có lẽ cặp kính đeo trên mặt mang lại cho hắn một cảm giác an toàn nhất định.
Điều này khiến hắn trở nên vô cùng phấn khích...
“Bỏ nhà ra đi vì muốn tiến hành giai đoạn hai.”
“Nhưng hiện giờ giai đoạn hai đã hoàn thành, không còn điều gì để lo lắng nữa?”
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lục Tân trở nên nhẹ nhõm hơn, bước chân của hắn ngày càng nhanh hơn.
Lục Tân chỉ là một người bình thường, hiện tại cũng không mượn sức của em gái nên tốc độ chạy tương đối chậm. Trong khu vực đầy rẫy những tòa nhà đổ nát và những con người bị ô nhiễm bỗng vang lên tiếng cười vui vẻ.
“Anh ơi…Em đến rồi…”