Chương 448: Đoán Sai
Lục Tân ngẩng đầu lên thì thấy một cái bóng nhỏ đang vội vàng leo xuống từ trên lầu.
Đó chính là cô em gái đã mấy ngày không gặp, tóc tai cô bé rối bời nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời đáng yêu.
Cô bé giống như một con nhện nhỏ dưới ánh trăng đỏ, vừa trèo xuống từ đống đổ nát vừa la hét gọi hắn.
Lục Tân dùng ngón trỏ đẩy nhẹ cặp kính trên sống mũi, mỉm cười, đưa tay về phía em gái.
Khi chỉ còn cách mặt đất hơn chục mét, cô bé nhảy lên, rơi vào vòng tay đang rộng mở của Lục Tân ôm lấy hắn.
Vào lúc này, Lục Tân cảm nhận một nguồn sức mạnh hoàn toàn khác biệt.
Cơ thể hắn hơi vặn vẹo, tốc độ lúc này hắn trở nên nhanh hơn rất nhiều, nhẹ nhàng nhảy qua từng chiếc xe trên đường.
Ở con đường phía trước, một người phụ nữ đang xách chiếc túi trên vai. Bà dịu dàng nhìn Lục Tân, gật đầu cười:
“Cặp kính này rất hợp với ngươi.”
Mẹ Lục Tân tỏ ra hài lòng diện mạo của hắn.
"Như thế là được rồi đúng không?"
Lục Tân cũng mỉm cười và nhìn lên mẹ mình.
“Được hay không không quan trọng."
Mẹ Lục Tân cười đáp:
“Quan trọng là ngươi đã hoàn thành giai đoạn hai, cũng nên làm lành với gia đình rồi. Đều là người nhà với nhau, hàng ngày sinh hoạt ở một chỗ, sao có thể đề phòng nhau mãi được? "
Lục Tân cảm thấy lời mẹ nói rất có lý nên gật đầu nói:
"Được."
"Ầm..."
Cường độ bức xạ tinh thần đang tăng lên.
Khi Lục Tân tiến gần đến vị trí của khách sạn Đông Hải, nguồn bức xạ tinh thần càng trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Trong tầm mắt của mọi người, xung quanh cơ thể Lục Tân có một đoàn sự vật vặn vẹo, khiến họ hoa mắt. Sau khi thích ứng, họ nhìn thấy một bóng người lớn và một bóng người nhỏ bên cạnh Lục Tân.
Họ đi cùng với Lục Tân, nói cười đi về phía trước.
Bộ trưởng Thẩm hai mắt bỗng nhiên nhíu lại, hít một hơi, đầu như muốn nổ tung.
Hắn tức giận trừng mắt nhìn giáo sư Bạch.
“Cái ông già lừa đảo này!”
"Không phải ngươi đã nói rằng gia đình của tên đó không thực sự tồn tại, thậm chí khi hắn thích ứng với năng lực của chính mình và giai đoạn hai thì sẽ biến mất sao? Vậy ngươi giải thích cho ta, họ….. hai người phụ nữ một lớn một nhỏ đó là sao?"
Hắn vừa gấp vừa lo, rõ ràng có thể thấy hắn thực sự rất tức giận.
Thậm chí Tô tiên sinh cũng bất lực nhìn Giáo sư Bạch:
“Lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa”.
Phải mất một lúc, Trần Tinh mới nhận ra Giáo sư Bạch đóng vai trò quan trọng như thế nào trong chuyện này.
“Sao có thể nói ta lừa đảo chứ?”
Vẻ mặt của giáo sư Bạch có chút vô tội. Hắn xòe tay ra:
“Ta chỉ đưa ra tất cả các suy đoán hợp lý dựa trên những sự kiện trước đó... Tất nhiên, vì chỉ là suy đoán, nếu có sai lệch cũng là điều bình thường mà?”
…
Sau khi hoàn thành giai đoạn hai, Lục Tân cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Bây giờ, vì người nhà ở bên cạnh nên cảm giác yên tâm này càng rõ ràng hơn.
Đặc biệt là khi Lục Tân xa họ đã nhiều ngày, điều này khiến tâm trạng hắn vô cùng tốt. Hắn không phải loại người giỏi thể hiện tình cảm của mình bằng lời nói, chỉ vô thức cảm thấy dường như lúc này cơ thể đang tràn đầy sức mạnh…
Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, như một con nhện bò trên bề mặt tòa nhà, trên dây điện và trên vô số chiếc xe bị lật nhào. Thân người hắn thỉnh thoảng đi vào trong bóng tối, thỉnh thoảng lại xuất hiện dưới ánh trăng đỏ, chẳng mấy chốc đã gần đến khách sạn Đông Hải.
Ngẩng đầu nhìn lên, hắn có thể trông thấy cái bóng trong chiếc áo choàng đỏ còn cao hơn cả khách sạn Đông Hải, cái bóng đó vẫn đang lẳng lặng đứng bên cạnh tòa nhà.
Càng đến gần hắn càng cảm nhận rõ sự cao lớn của cái bóng màu đỏ.
Và sức mạnh tinh thần hình thành nên cơ thể nó thì giống như một thực chất méo mó.
Nó chỉ đứng đó thôi cũng có thể gây ra những thay đổi khác nhau trong không khí xung quanh, có cơn gió lạnh lẽo quét qua khu vực gần đó.
Lúc này, ở khu vực phía tây, có vô số quái vật tinh thần muôn hình muôn vẻ đang bò vào quảng trường, các bụi hoa và các tòa chung cư.
Trong số đó, một con quái vật mọc đến ba cái đầu, một cái đầu thì đang khóc, một cái đầu khác thì đang cười và một cái đầu còn lại thì đang nhìn hai cái đầu kia ầm ĩ. Còn có một con quái vật khác có thân thể của một người phụ nữ, nhưng hai bên của cơ thể người phụ nữ này còn mọc ra thân thể của hai người đàn ông, họ đều đang gào thét trong đau đớn.
Đây chính là những con quái vật còn sót lại sau lần truy bắt trước đó, lúc này chúng đang lần lượt bò đến chỗ Hồng Y Sứ Đồ.
Chúng bò đến phía trước, rồi trực tiếp chui vào từ vị trí ống quần Hồng Y, sau đó sức mạnh tinh thần trên người con quái vật càng được củng cố, đồng thời toát ra đủ loại dao động khác thường.
“Con quái vật tinh thần lớn như vậy, thật sự không dễ giải quyết…”
Lục Tân thở dài, nhìn em gái đang nắm tay mình rồi nói:
“Ngươi có thể buông ta ra rồi chứ?”
Sau khi xuất hiện, em gái Lục Tân vẫn luôn treo người trên cánh tay hắn, như ôm một con gấu.
Nghe hắn nói vậy, em gái lập tức lườm hắn, sau đó con bé càng ôm hắn chặt hơn:
“Ta không muốn buông ra, ta muốn bảo vệ ngươi.”