Chương 449: Ô Nhiễm Ngược
“Vấn đề bây giờ không phải bảo vệ hay không, chúng ta phải bắt đầu làm việc.”
Lục Tân ngẩng đầu nhìn con quái vật áo choàng đỏ mà hắn phải rất vất vả mới có thể nhìn ở khoảng cách gần rồi nói với em gái:
“Nó quá to lớn, ngươi có thể gây ô nhiễm thân thể của nó giống như ngươi từng làm không?
Em gái ngơ ngác, quay đầu lại nhìn Lục Tân với vẻ khó tin:
“Ngươi muốn cho ta mượn sức mạnh của ngươi sao?”
Lục Tân gật đầu nói:
“Ngươi là em gái của ta, nói cái gì mà mượn với không mượn chứ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi dọa người của em gái lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng, con bé gật đầu lia lịa rồi nhanh chóng bò về phía trước.
Lục Tân có thể cảm giác được, khi con bé bò về phía trước, dường như nó vẫn có một loại liên hệ nào đó còn lưu lại trên người hắn.
Vì lúc này tâm trạng Lục Tân đang rất bình tĩnh và hắn rất tin tưởng vào em gái nên dường như có một thứ gì đó trong người hắn đang nhanh chóng lao về phía em gái, điều này khiến cho thân hình nhỏ bé của con bé trở nên rõ ràng và nổi bật khác thường trong sự hỗn loạn xung quanh.
“Vù vù vù...”
Con bé chạy càng lúc càng nhanh, nó lao vào giữa những con quái vật tinh thần khác nhau, lúc thì giẫm lên người những con quái vật để trèo lên trên, lúc thì dùng thân hình quỷ dị và vặn vẹo của mình để tránh móng vuốt hoặc xúc tu đang vươn dài về phía mình của những con quái vật tinh thần ở bên cạnh, con bé càng lúc càng đến gần Hồng Y.
“Hi hi, búp bê màu đỏ thật đáng yêu...”
Khi lao đến vị trí cách con quái vật mặc áo choàng đỏ chừng ba bốn mét, con bé vui sướng thốt lên.
Cơ thể nhỏ bé của nó nhảy khỏi mặt đất rồi ôm lấy con quái vật tinh thần trong chiếc áo choàng màu đỏ.
Lúc này, con quái vật tinh thần mặc áo choàng đỏ ít nhất cũng đã cao hơn một trăm hai mươi mét, cao lớn một cách bất thường.
Bây giờ, chỉ riêng một cái chân của nó e là cũng dài hơn mười mét, rộng đến hai ba mét.
So với nó thì thân hình nhỏ nhắn của em gái thực sự giống như một hạt gạo nhỏ.
“Bịch!”
Hạt gạo này nhảy lên áo choàng của con quái vật, trông con bé giống như một khối bụi màu trắng.
Nhưng khi cơ thể nhỏ bé của em gái tiếp xúc với con quái vật, có thể thấy rất rõ sự méo mó tựa như những gợn sóng xuất hiện giữa con bé và con quái vật áo choàng đỏ. Khoảnh khắc tiếp theo, tại vị trí bị hai bàn tay nhỏ bé của em gái tóm lấy, cảm giác không cân đối bắt đầu lan ra xung quanh, cơ thể vốn bằng phẳng trơn láng của Hồng Y đột nhiên xuất hiện cảm giác thô ráp.
Rõ ràng là có những vết sẹo đã được khâu lại, đan vào nhau trông rất chói mắt, xuất hiện nối tiếp nhau và lan rộng ra nhiều nơi hơn.
Dù Hồng Y chết đi thì vẫn giữ nguyên hình dáng như khi còn sống. Hơn nữa, vì lúc này cơ thể nó được tạo thành từ sức mạnh tinh thần nên chiếc áo choàng màu đỏ vẫn sạch sẽ như mới, phẳng như gương, có một vẻ đẹp khác thường dưới ánh trăng đỏ.
Nhưng bây giờ, vẻ đẹp này đã bị ô nhiễm.
Nó giống như bỗng chốc trở thành một thứ giẻ rách, xỉn màu, hơn nữa còn có những vết khâu chằng chịt.
“Ong ong...”
Con quái vật trong chiếc áo choàng đỏ dường như đã nhận ra sự tồn tại của em gái Lục Tân.
Sau một hồi lâu đứng yên bất động, con quái vật từ từ cúi đầu nhìn em gái Lục Tân với đôi mắt trống rỗng và thờ ơ.
“Roẹt...”
Có một làn sóng khác thường phát ra từ cơ thể nó rồi liên tục lan ra phía xa.
Em gái đương nhiên cũng ở trong phạm vi này.
“Xoẹt...”
Trong sự bao trùm của làn sóng này, cơ thể của em gái đột nhiên trở nên méo mó như một con búp bê vải bị gấp lại.
“Ha ha ha...”
Tuy nhiên, em gái vẫn phát ra tiếng cười lạnh lùng và đáng yêu.
Khoảnh khắc tiếp theo, con bé đột nhiên gập người nhiều hơn, sau đó cơ thể con bé bị xé toạc ra, và mỗi một bộ phận dường như đều có sự sống của riêng mình, chúng bò ra xung quanh dọc theo cơ thể của con quái vật áo choàng đỏ, khiến cho phạm vi mà nó có thể “ôm” trở nên rộng hơn.
Đôi mắt của con quái vật áo choàng đỏ dần dần trở nên tập trung, điều này khiến khuôn mặt đờ đẫn của nó trông như hơi tức giận.
“Ong ong...”
Đột nhiên, một loại sóng âm dày đặc và cô đọng đến cực điểm vang lên, sức mạnh tinh thần vô hình từ cơ thể nó không ngừng tỏa ra bên ngoài.
Tất cả mọi thứ xung quanh cơ thể nó đều bị vỗ bay ra ngoài, trong đó còn bao gồm rất nhiều quái vật tinh thần vừa lao tới trước mặt nó, chúng giống như một đám bọ chét, bị vỗ bay khắp trời, có con thì bay ra ngoài đến bảy tám mét, có con còn bay xa hơn mười mét...
Em gái Lục Tân bay xa hơn ba mươi mét, cơ thể bị phân nhỏ ra lúc này đã hợp lại với nhau, đang ngồi bệt ở dưới đất.