Chương 453: Cái Bóng
“Bựt bựt bựt…”
Đó cũng là ‘các’ mẹ cắt đứt mối liên kết, Hồng Y Sứ Đồ đột ngột trở nên kịch liệt.
Có vô số sợi tơ đang kéo căng trong không khí bị cắt đứt một cách thô bạo đang phát ra âm thanh bựt bựt, Hồng Y Sứ Đồ vốn đứng yên bất động bên cạnh tòa nhà nay lung lay cơ thể như thể không còn bị trói buộc.
Ngay sau đó, cơ thể nó như đã hồi phục, bộc phát dao động dữ dội lần nữa.
Dao động này khác với dao động được phát ra mỗi phút một lần trước đó.
Nó mạnh hơn nhiều, hơn nữa còn xen lẫn với những dải ánh sáng màu đỏ như những sợi tơ sống lại, điên cuồng lan ra khắp nơi.
Tuy nhiên, cùng lúc đó, người đầu tiên mà chúng gặp phải là mẹ Lục Tân.
‘Các’ mẹ đứng ở tầng trệt của tòa nhà, trên mặt đất, sau cửa kính của tòa nhà chung cư, trên nóc những chiếc ô tô bị bỏ hoang, trong quán cà phê cạnh trung tâm thương mại, hết chỗ này đến chỗ khác. Dưới ánh trăng đỏ, bà mỉm cười dịu dàng và quyến rũ, tất cả lực xung kích đều tập trung vào bà ấy đều bị chặn lại như gặp phải một bức tường không thể xuyên thủng.
Những sợi tơ này không thể vượt qua bà ấy, ngược lại chúng còn bị cuộn trở lại.
Các sợi tơ không làm được gì, vì có bà ấy ở đó nên chúng không thể vượt qua được.
Những sợi tơ trên người con quái vật đã không thể kết nối lại với con người.
…
Trừ Lục Tân.
Lục Tân đứng gần Hồng Y nhất.
Cho nên, hắn không những bị xung kích, mà thậm chí còn bị xung kích mạnh hơn. Ban đầu, chỉ có một sợi tơ được buộc vào người hắn, nhưng lúc này, đột nhiên có vô số sợi tơ cũng phóng tới.
Hắn bỗng có cảm giác trong lòng trống rỗng.
Đó là cảm giác trống rỗng đến cùng cực, khiến người ta cảm thấy đau đớn.
Cảm giác đau đớn này không có thật, nó không phải là vết thương thật sự tồn tại nào đó, cũng không bị chuyện gì đó đả kích.
Đó chính là một sự trống rỗng rất khó tả.
Nó khiến người ta có cảm giác cả người như lơ lửng giữa không trung, không thể rơi xuống đất.
Nó khiến mọi khao khát của Lục Tân đối với thế giới này tan biến.
Sau đó chỉ còn lại một kết quả duy nhất.
Cái chết!
Khi sự trống rỗng đạt đến cực hạn, cái chết là thứ duy nhất khiến người ta cảm thấy chân thực.
Ngay cả Lục Tân cũng có suy nghĩ như vậy, hắn muốn cho tay vào túi để rút khẩu súng ra.
“Phù…”
Cảm nhận được xung kích cảm xúc mạnh mẽ này, Lục Tân khẽ thở dài đầy tuyệt vọng.
Hắn không yêu cầu mẹ đến giúp, vì hắn đã có quyết định khác.
Trong trái tim hắn có một cánh cửa.
Vốn dĩ, chỉ khi nào hoàn toàn không còn cách nào khác thì Lục Tân mới mở nó ra.
Nhưng lần này, Lục Tân không do dự nữa.
Khi bị bởi vô số những sợi tơ bao trùm, khi bị cảm giác trống rỗng nhấn chìm, cái bóng sau lưng hắn đã trở nên tối tăm khác thường, như thể tất cả những bóng đen xung quanh đều chồng chất trong cái bóng của hắn, khiến cái bóng ban đầu trở nên tối tăm gấp hai lần, thậm chí là ba lần, năm lần, mười lần so với những bóng đen khác, xung quanh đột nhiên xuất hiện một cảm giác u ám.
Cái bóng đó đột nhiên có một đôi mắt đỏ như máu mở ra.
“Bựt bựt bựt…”
Khoảnh khắc cái bóng mở mắt ra, một loạt âm thanh lanh lảnh vang lên xung quanh Lục Tân.
Đó là âm thanh phát ra khi tất cả các sợi tơ nối liền với cơ thể Lục Tân bị giật đứt, những sợi tơ đang vươn đến cũng bị bật ra, trong sự xung kích có vẻ kinh khủng và hỗn loạn này, giây phút cái bóng mở mắt ra, tất cả sức mạnh đều bị ngăn cách, đổ dồn về hai bên người hắn.
Đó dường như là một thái độ cực kỳ riêng tư, không cho phép bất kỳ sức mạnh nào khác xâm nhập vào phạm vi của mình.
“Ha ha ha ha ha…”
Một tiếng cười khô khốc vang lên, cái bóng đó đột nhiên đứng lên như muốn quấn lấy cơ thể Lục Tân.
Tuy nhiên, lần này, Lục Tân đột nhiên xoay người nhìn cái bóng của chính mình.
Ánh mắt dưới đôi kính của hắn quá mức bình tĩnh, cho nên cái bóng đang bị hắn nhìn có vẻ hơi do dự, nó không trực tiếp quấn lấy hắn, tạm thời đè nén sức mạnh đang không ngừng dâng trào của mình ở dưới đất.
Đôi mắt đỏ như máu kia nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Tân.
“Lần này ta cần sự giúp đỡ của ba.”
Lục Tân nhìn bóng lưng của chính mình, rồi bình tĩnh nói.
Hắn dường như nghe thấy có tiếng cười rỗng tuếch và tràn đầy khinh thường vang bên tai.
Hơn nữa, cái bóng ở dưới đất dâng trào như thủy triều màu đen, nó không ngừng run rẩy, dường như lan rộng và bao trùm lấy Lục Tân.
“Ba đừng cười như vậy.”
Lục Tân khẽ cau mày và nói:
“Tiếng cười của ba khiến ta có cảm giác việc tin tưởng ba là một điều sai trái.”
Phần đầu của cái bóng, màu đỏ như máu trong đôi mắt dường như càng đậm hơn.
Lục Tân nghe thấy một giọng nói đang kìm nén sự tức giận của cái bóng, nó cười khẩy rồi lên tiếng:
“Ngươi thật sự tin ta sao?”