Chương 454: Sự Chân Thật
“Đương nhiên rồi, suy cho cùng thì chúng ta cũng là người một nhà.”
Lục Tân kiên nhẫn nói tiếp:
“Người một nhà phải luôn giúp đỡ nhau, nếu đôi bên đề phòng lẫn nhau sẽ thật vô nghĩa, đúng không? Thật ra, ta cũng biết chỉ cần có cơ hội là ngươi sẽ rời khỏi ngôi nhà này. Ta cũng từng nghĩ đến việc chạy khỏi ngôi nhà này không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng, ngươi vẫn không có cơ hội, ta cũng quyết định chấp nhận mọi người. Đã như vậy, tại sao chúng ta lại vẫn tiếp tục cảnh giác lẫn nhau? Chúng ta hãy đổi cách ở chung tốt hơn, cùng giúp đỡ lẫn nhau, như vậy chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Khi nói câu cuối cùng, hắn tỏ ra vô cùng chân thành.
Ngay cả cái bóng cũng im lặng một lúc lâu, ánh sáng được chiếu ra bởi mặt trăng màu đỏ phía sau đã phát họa cái bóng rõ ràng đến khác thường. Nếu quan sát thật kỹ, có thể thấy trong cái bóng này có từng mảng từng mảng những gợn sóng màu đen giống như những con sóng dữ.
“Bây giờ ngươi nói với ta những điều này là vì ngươi đã có được vật phẩm then chốt của giai đoạn thứ hai, ngươi đã có đủ tự tin sao?”
Sau một hồi lâu im lặng, giọng nói của cái bóng đột nhiên trở nên dữ dội hơn, mang theo lửa giận mạnh mẽ hơn.
“Không phải.”
Lục Tân lắc đầu rồi nói tiếp:
“Ta theo đuổi giai đoạn thứ hai là để có thể giao tiếp với ngươi tốt hơn và để có thể ở chung với người nhà của chúng ta. Vì tin tưởng ngươi nên ta mới nói ra những điều này. Và ta tin ngươi là vì mỗi khi đến gần ngươi, ta đều có thể cảm nhận được cảm giác của ngươi lúc đó…”
Lục Tân chậm rãi nói, ánh mắt hắn tập trung vào đôi mắt đỏ như máu kia:
“Điều ta cảm nhận được ở ngươi không phải là sự tức giận.”
Lục Tân dừng lại giây lát rồi nói tiếp:
“Mà là đau đớn. Đó là sự đau đớn vì căm giận bản thân bất lực, căm giận bản thân là vô dụng.”
Cái bóng đột nhiên dâng lên giống như những cơn sóng giận dữ, nó lớn thêm đến hai ba mét, trực tiếp bao trùm Lục Tân, khí thế khổng lồ này trực tiếp xung kích khiến cho sức mạnh tỏa ra từ Hồng Y Sứ Đồ sau lưng lan rộng về hai hướng khác. Cái bóng đứng dậy, quấn lấy cổ Lục Tân, đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng vào đôi mắt Lục Tân, như thể muốn xé nát hắn.
“Ngươi chỉ nói hươu nói vượn…Ngươi là đồ vô dụng, ngươi là đồ vô dụng không hiểu cái gì hết cả…Ngươi hoàn toàn không biết gì cả…”
Lục Tân chịu đựng cơn nóng nảy điên cuồng, sự giận dữ và ý chí đau khổ như thủy triều truyền ra từ cái bóng, hắn duy trì sự ôn hòa:
“Có lẽ ta biết rất ít, dù sao ta đã mất đi rất nhiều ký ức, cũng không biết những người nhà của mình có phải là thật hay không…Nhưng ta đã từng cẩn thận suy nghĩ, và cuối cùng ta chắc chắn mình còn có một thứ khác, đó là sự chân thật.”
Lục Tân chỉ vào trái tim của mình.
Vì lúc này phần lớn cái bóng đang bao phủ lấy Lục Tân nên khi Lục Tân chỉ vào trái tim của mình, cũng là đang chỉ vào trái tim của cái bóng.
Lục Tân nói:
“Cảm giác của ta là chân thật.”
Sự chân thành của những lời này đã ít nhiều xoa dịu cơn nóng nảy điên cuồng của cái bóng, nhưng nó vẫn không ngừng run rẩy.
“Cho nên, ta mới muốn nói với ngươi những lời này.”
Lục Tân bỏ tay xuống, nhìn cái bóng với vẻ bình tĩnh và nghiêm túc:
“Ta sẽ thật lòng coi ngươi là người nhà, cùng giúp đỡ nhau, cảm nhận những cảm nhận của ngươi, xóa bỏ những nỗi đau của ngươi. Nếu một ngày nào đó ta có đủ sức mạnh, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi nỗi đau này, dù ta có sức mạnh này hay không, ta cũng sẽ cố gắng làm tất cả những gì mà người một nhà nên làm…Còn ngươi thì sao?”
Khuôn mặt của Lục Tân quá bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh này dần dần trở thành một biểu cảm gần như là lạnh nhạt, trong đôi mắt hắn có một tia sáng kỳ lạ:
“Bây giờ, ta thật sự rất chân thành thỉnh cầu ngươi, hy vọng ngươi có thể giống như một người nhà thật sự…”
Lục Tân khẽ nghiến răng nhìn chằm chằm vào cái bóng của chính mình với vẻ mặt hơi u ám, nhưng lời nói ra lại rất dịu dàng:
“Ngươi sẵn sàng đồng ý với ta, hay là… vẫn muốn khiến cả nhà không vui đây?”
“Ong…”
Hồng Y Sứ Đồ lắc lư rồi khẽ mở mắt ra.
Một bàn tay trắng bệch nặng nề và từ từ nhấc lên, định tóm lấy Lục Tân.
Rõ ràng, sự bài xích đối với cảm xúc phát ra từ trên người nó vừa rồi của Lục Tân đã thu hút sự chú ý của nó.
Thân hình của nó cao đến một trăm hai mươi đến một trăm ba mươi mét, bàn tay của nó cũng lớn lạ thường.
Bàn tay đó nâng lên một cách nặng nhọc và chậm rãi, tóm lấy Lục Tân đang đứng trên sân thượng của tòa nhà, trực tiếp che khuất mặt trăng đỏ trên bầu trời.
Mỗi một tấc da thịt dường như đều được hình thành bởi một sức mạnh tinh thần thâm trầm và tuyệt vọng. Với hơi thở tuyệt vọng khiến người ta có thể cảm nhận từ tận đáy lòng, nó chộp lấy Lục Tân, hoặc nóc tòa nhà từ giữa không trung.
Lúc này, Lục Tân đã quay lưng lại với trăng đỏ, cũng quay lưng về phía nó.
Sự chú ý của hắn dường như đều tập trung ở dưới chân mình, tập trung vào cái bóng méo mó và biến dạng được kéo dài bởi trăng đỏ.
Hắn hoàn toàn không để ý đến sự tấn công của con quái vật tinh thần.