Chương 462: Bầy Quái Vật
Nếu nó có năng lực nuốt chửng những con quái vật khác, vậy việc nó có năng lực phân hóa thì có gì lạ?
Hơn nữa, đó không chỉ là một sự giải phóng đơn thuần, mà điều đó còn mang lại cho chúng cường độ tinh thần mạnh hơn đáng kể so với trước đây…
Lục Tân khẽ gật đầu.
Hắn cũng không biết suy đoán này có chính xác hay không, nhưng thực ra điều đó không quan trọng.
Hắn cũng không phải là một nhân viên điều tra chuyên nghiệp, không cần làm rõ rốt cuộc năng lực của mình lúc này đã được sử dụng và thay đổi như thế nào, chỉ cần dọn dẹp chúng triệt để là được.
Chẳng phải điều quan trọng nhất luôn là kết quả sao?
Rầm rập…
Quái vật tinh thần vừa bị phân hóa này lập tức chạy trốn về mọi hướng xung quanh.
Dường như chúng đang sử dụng cách này để tránh khỏi áp chế bá đạo và tàn bạo của bóng đen.
Đương nhiên, cường độ tinh thần của những con quái vật tinh thần phân tán này không thể cao hơn cường độ tinh thần của Hồng Y Sứ Đồ. Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng bằng cách này, chúng có thể dễ dàng tránh được sự trấn áp của cái bóng của Lục Tân. Hơn nữa, chỉ cần chúng trốn thoát, Thanh Cảng sẽ trở thành một mớ hỗn độn.
“Ha ha…”
Nhìn những con quái vật tinh thần đang chạy tán loạn, vẻ mặt Lục Tân trở nên trống rỗng.
Hắn thấp giọng nói:
“Làm như vậy có ý nghĩa gì chứ?”
“Á, đồ chơi ơi đừng có chạy chứ, ta phải khâu các ngươi lại…”
Trong đám quái vật rải rác khắp xung quanh có một kẻ ngoại lai.
Lúc đầu, em gái Lục Tân vốn muốn cố gắng kéo một cánh tay và một cái chân của Hồng Y Sứ Đồ, nhưng dù sao cường độ tinh thần của đối phương quá lớn, cơ thể của con bé thì quá nhỏ. Hơn nữa, năng lực hợp nhất của đối phương hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của con bé. Vì vậy, cuối cùng con bé chỉ có thể thành công trong việc gây ô nhiễm một cánh tay của đối phương, biến nó thành một con quái vật có hình cánh tay được khâu lại và di chuyển trên mặt đất bằng năm ngón tay.
Lúc này, con bé đang cưỡi trên cánh tay của con quái vật và chỉ huy cánh tay này đi bắt những con quái vật khác, mỗi lần đuổi kịp một con thì cánh tay này sẽ mở năm ngón tay ra và tóm lấy con quái vật. Những con quái vật sau khi bị tóm được rồi bóp mạnh, cơ thể chúng liền trở nên méo mó và rối loạn.
Bóng dáng của mẹ Lục Tân cũng biến mất sau ô cửa kính ở tầng ba của tòa nhà đối diện.
Lục Tân không biết bà ấy đã đi đâu.
Hắn chỉ thấy thỉnh thoảng trong đám đông, bà nắm tay một con quái vật và trò chuyện một cách thân thiện.
Đó là kiểu thân thiện một tay thì kéo đối phương, tay còn lại thì đang cầm một chiếc kéo.
“Còn chưa ra ư?”
Lục Tân cau mày, tìm kiếm trong số những con quái vật tinh thần kia.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi vào giữa đại dương quái vật tinh thần nằm rải rác xung quanh, trong đại dương tối tăm của quái vật tinh thần đó. Dường như tất cả màu sắc đều đã biến mất, hỗn loạn, cùng với những dao động khác nhau, khiến khu vực tầng dưới của khách sạn Đông Hải như một nồi nước sôi, số lượng lớn các bong bóng liên tục trào lên, mỗi bong bóng đều có một hình dạng khác nhau.
Nhưng trong những bong bóng này, Lục Tân đã nhìn thấy một hư ảnh lấp lánh ánh sáng trắng.
Sau khi cẩn thận cảm nhận sự dao động của sức mạnh tinh thần của hư ảnh này, rất nhanh Lục Tân đã xác định được điều gì đó. Hắn thở một hơi thật dài rồi đứng dậy.
Khoảnh khắc hắn đứng dậy, cái bóng bị kéo dài ra, như ma quỷ đang nhe nanh múa vuốt, lập tức vồ khắp xung quanh.
Hầu hết quái vật tinh thần đang phân tán ở xung quanh đều đã bị hắn nuốt chửng.
Tuy nhiên, lúc này, Lục Tân lại cố ý nhấc cánh tay lên.
Cánh tay bị nhấc lên khiến cái bóng cũng thay đổi.
Điều này khiến cho cái bóng hung bạo và lộn xộn kia đột nhiên xuất hiện một khe hở cực lớn, khe hở này vừa khéo vây lấy hư ảnh màu trắng ở bên trong, như một hòn đảo an toàn xuất hiện trong thủy triều màu đen đang dâng trào, nó không bị ảnh hưởng gì.
Sau đó Lục Tân chậm rãi đi xuống từ tầng trên của khách sạn Đông Hải.
Khi điều khiển cái bóng, động tác của Lục Tân kém linh hoạt hơn bình thường rất nhiều. Lúc này em gái chỉ mãi chơi ở phía dưới, không đến để giúp hắn, cho nên hắn chỉ có thể miễn cưỡng mượn năng lực của em gái để di chuyển.
Hắn đi một mạch xuống lầu, hòa vào trong đám quái vật tinh thần hỗn loạn kia, lại tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng, hắn bước đến bên cạnh hư ảnh màu trắng.
Có thể thấy hư ảnh màu trắng này là một người trẻ tuổi có sắc mặt xanh xao.
Hắn mơ màng mở mắt ra, trong thủy triều đen kịt này, trông hắn có vẻ rất lạc lõng với xung quanh.
Hắn rất yên tĩnh, hơn nữa còn có một cảm giác hư vô khác thường.
Nhìn cái bóng màu trắng này, Lục Tân dần nở một nụ cười, sau đó nụ cười của hắn không ngừng thay đổi.
Cuối cùng, nụ cười này đã trở nên thân thiện và hiền lành:
“Xin chào, rất vui vì được gặp ngươi.”