Chương 463: Bóng Trắng
Cái bóng kia lẳng lặng lơ lửng ở nơi đó. Dưới cơ thể của nó là một khối xác chết nằm im không động đậy. Trên người xác chết mặc một cái áo choàng màu đỏ, trên cổ đeo máy ức chế năng lực, đầu đội mũ giáp bằng thủy tinh. Cái xác đã không còn sinh lực, ở cổ vẫn còn mảng lớn dấu vết bị điện giật.
Cái bóng này như mọc ra từ trong xác chết, tựa như một đóa hoa trắng được sinh ra trên nền đất đỏ. Nó vốn chẳng có ý thức, cứ thế lơ lửng giữa không trung, dường như sẽ tiếp tục như vậy mãi.
Tới khi Lục Tân cất tiếng chào, nó mới như cảm nhận được điều gì lạ thường, cơ thể hơi run lên, con ngươi trống rỗng dần trở nên sinh động. Nó chầm chậm cúi đầu, nhìn về phía Lục Tân rồi lại bất động, không thốt lên lời nào.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, tâm trạng trống rỗng, tuyệt vọng ập vào người Lục Tân như thủy triều dâng cao. Sau đó, trên người Lục Tân xuất hiện một mảng lớn vằn vện hệt như thứ có trên người cái bóng trắng này.
Nhưng những vằn vện này chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian rất ngắn rồi lập tức bị các cái bóng ở gần Lục Tân xóa đi.
Thậm chí một phần trong đám bóng này như phát điên, ra sức nhào tới, như muốn nuốt hết cái bóng mờ ảo màu trắng này.
Lục Tân hơi giơ tay lên, ngăn cái bóng màu đen kia lại. Hắn như đang tuyên cáo với cái bóng kia rằng, đây là con mồi của ta. Những cái bóng màu đen xung quanh bỗng chợt ẩn chợt hiện, tựa như đang phát ra tiếng cười mỉa mai, nhưng cuối cùng vẫn không tiến lại gần bóng trắng nữa.
Lúc này Lục Tân mới nhìn về phía cái bóng trắng kia, nhẹ giọng hỏi:
“Thử liếc nhìn xung quanh xem, đã loạn thành cái dạng gì rồi? Kính thủy tinh trong khách sạn đã vỡ tan, đường cũng nứt cả ra, lan can cũng méo mó hẳn đi…không biết sẽ tốn bao nhiêu tiền để sửa nữa.”
Hắn hít một hơi thật dài:
“Vốn dĩ ta thật sự rất thích thành phố này…rất nhiều người đã phải cố gắng làm việc thật lâu mới có thể tạo ra một con đường chỉnh tề như vậy, cuối cùng lại bị ngươi làm loạn cả lên.”
Không biết cái bóng trắng có nghe hiểu những gì Lục Tân nói không, chỉ thấy nó hơi liếc mắt nhìn về phía cái bóng của Lục Tân, như nó chẳng thể hiểu được vì sao một người có cái bóng như vầy lại đi nói với mình những từ như là “quy tắc” và “chỉnh tề” ?
Lục Tân cũng không có ý định tranh luận hay giải thích gì với nó. Theo tin tình báo mới nhất, hắn biết tên dị biến giả cấp S này đã chết, mình đang nói chuyện với một người đã chết. Vì vậy, không trông cậy vào chuyện một người chết sẽ hiểu ý mình, chỉ cần để hắn hiểu bản thân mình muốn làm gì là được.
“Hình như ngươi rất khao khát được chết.”
Lục Tân nhìn nó:
“Ta có thể hiểu được cảm giác không thể cảm nhận được điều gì, cảm giác sống sót là một chuyện vô cùng cực khổ đó của ngươi. Tiếp tục sống, tiếp tục cảm nhận thế giới này quả thật là một chuyện cực kỳ thống khổ cho ngươi. Trước kia ta cũng từng giống như ngươi vậy. Nhưng ta vẫn tốt hơn ngươi một chút, ít nhiều gì ta vẫn còn nhiều chuyện dang dở cần làm, hơn nữa ta cũng nhanh chóng có người nhà làm bạn bên cạnh…”
Cái bóng trắng mờ ảo chỉ lặng lẳng lay động xung quanh, như không tồn tại ở thế giới này.
“Ta có thể hiểu được tâm trạng của ngươi, cho nên ta không định chất vấn ngươi tại sao lại làm ra chuyện này.”
Lục Tân nói với nó bằng giọng đầy chân thành:
“Nhưng đúng là những việc ngươi đã làm thật sự không đúng chút nào, nên ta cũng không có ý định thông cảm hay bỏ qua cho ngươi.”
Sau đó, hắn nghiêm túc nhìn vào mắt cái bóng:
“Ngươi bị người khác biến thành vũ khí để tập kích Thanh Cảng, cho nên ta dùng việc tiêu diệt ngươi như một lời cảnh cáo cho kẻ có ý định biến sự thống khổ của người khác trở thành vũ khí…Đây là một việc rất công bằng, cũng rất hợp lý, đúng không?”
Cái bóng trắng vẫn không có phản ứng gì, không biết là nó không hiểu hay là không thích trả lời nữa.
Có lẽ, chỉ cần nó nguyện ý đáp lại mong muốn của người khác, nó cũng sẽ không muốn chết.
“Lát nữa ta sẽ dùng một phương pháp cực kỳ khoa trương để giết chết…làm ngươi chết đi một lần nữa…đặt dấu chấm hết cho chuyện này.”
Lục Tân thành khẩn nói với cái bóng trắng trước mặt:
“Nhưng trước khi làm việc này, ta cần ngươi giúp ta một chuyện. Dù sao với ngươi mà nói thì việc này chẳng đáng là bao, hẳn là ngươi sẽ rất vui lòng giúp ta một tay nhỉ?”
Cái bóng trắng vẫn không có phản ứng gì. Thế nhưng Lục Tân lại lộ ra biểu cảm cảm kích:
“Cảm ơn ngươi!”
Vừa nói đến, hắn chậm rãi vươn tay, chộp lấy phần cổ của cái bóng trắng kia.
Cái bóng trắng vốn chỉ là một cái bóng hư ảo. Khi tay người thường chạm tới gần nó, hoặc là xuyên qua nó, người đó sẽ cảm nhận được một cảm giác tê dại nhè nhẹ.
Đồng thời hắn cũng cảm nhận được sự trống trải vô tận của nó, như một cái động lớn tương phản với cảm xúc.
Những cảm xúc bình thường, muôn màu muôn vẻ của con người lại hoàn toàn rơi vào trạng thái bị đảo ngược chính là cảm giác khi đến gần nó.
Lục Tân chịu đựng cảm giác này, muốn thông qua nó để cảm nhận những thứ khác.