Chương 464: Quái Vật Đặc Biệt
Một sợi xúc giác vô hình vươn từ người cái bóng hư ảo ra bên ngoài.
Thông qua nó, Lục Tân có thể cảm nhận được sự hiện diện của vô số quái vật tinh thần ở chung quanh, thậm chí còn cảm nhận được cảm xúc của những con quái vật tinh thần này, cảm nhận được sự sợ hãi và tuyệt vọng cùng suy nghĩ trốn thoát dù có phải liều cả mạng của chúng nó khi đối diện với những cái bóng điên cuồng mà hỗn độn kia.
Có con nhìn thấy người phụ nữ dịu dàng, tinh tế trước mắt thì lại run lên bần bật.
Có con bị một cô gái trông vừa đáng sợ lại vừa đáng yêu đuổi theo, trong lòng chỉ muốn trốn thoát, còn lại mặc kệ...
Nhưng những thứ này không quan trọng.
...
Lục Tân mượn thân xác của cái bóng hư ảo để tìm kiếm mục tiêu mà mình muốn. Theo những gì hắn phỏng đoán, mục tiêu này của hắn chắc chắn tồn tại.
Quả nhiên, sau một hồi chợp mắt để cảm nhận khoảng một trăm con quái vật tinh thần, Lục Tân bỗng mở to hai mắt.
Lúc này, hắn nhìn thấy một con quái vật có tứ chi ngắn ngủn, khá yếu ớt, thân hình thì mập mạp nên chạy cũng chậm hơn các con khác. Ở giữa cơ thể nó có một khe hở, ẩn bên trong là một con mắt trông hơi hoang mang.
Nó bị vây giữa tình cảnh hỗn loạn này, tựa như không biết phải làm gì. Giờ mà vẫn còn chưa bị tiêu diệt, có lẽ vì nó có đủ may mắn, luôn được xếp ở phía sau cùng.
Lục Tân nhìn về phía nó, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác cực kỳ thân thiết. Đám bóng ma xung quanh bỗng chốc trở nên càng thêm điên cuồng, tốc độ cắn nuốt hoặc hủy diệt các quái vật tinh thần khác cũng nhanh hơn gấp mấy lần.
Ngay cả con quái vật tinh thần kia cũng bị dọa sợ điếng người. Vì vậy, dù nó chạy không nhanh, nhưng vẫn cố hết sức cử động cặp chân nho nhỏ, chật vật di chuyển về phía trước.
Trong phạm vi một trăm mét rộng lớn đủ để bao trùm hết đám bóng đen và đám quái vật tinh thần chạy tán loạn cả lên này, không biết tài tình và khéo léo thế nào mà từ đầu đến cuối nó lại lọt thỏm trong khe hở giữa đám bóng đen. Thế là trong sự may mắn xen lẫn với hoang mang, nó ra sức cử động chân nhỏ, run rẩy chạy về phía trước...
Chạy một hồi, nó chợt nhận ra có gì đó không đúng, bèn ngẩng đầu lên, vô tình thấy Lục Tân đang đứng cách đó không xa.
Lúc bấy giờ, Lục Tân đang bóp lấy cổ cái bóng trắng, cùng lúc đó, hắn cũng nhìn thấy nó, thế là nở nụ cười thật tươi với nó.
Quái vật nhìn thấy nụ cười đó lại khiến trong lòng nó nảy sinh cảm giác sợ hãi tột cùng, theo bản năng mách bảo, nó vội thi triển năng lực của mình, nhào về phía Lục Tân, bốn chân ngắn ngủn và yếu ớt lập tức dài ra, hóa thành từng sợi dây mỏng manh, cuốn lấy Lục Tân.
Lục Tân không bỏ trốn, mặc cho nó tóm lấy mình. Sau đó, hắn cảm giác một cơn buồn ngủ bất thường ập tới, thế giới xung quanh cũng trở nên không ổn định. Trước khi thế giới thực hoàn toàn biến mất, Lục Tân quay đầu liếc cái bóng của mình một cái, nhìn thoáng qua hướng mẹ đang đứng.
Ánh nhìn này muốn ám chỉ rằng, các ngươi không cần nhúng tay vào chuyện này, đừng ngăn ta…
...
Ánh đèn trắng sáng, hành lang im lặng, cánh cửa gỗ màu xanh nhạt.
Nhờ lần trước có kinh nghiệm bị cưỡng chế vào giấc mơ tiềm thức, lúc này Lục Tân đã chuẩn bị sẵn sàng để bị kéo vào. Hắn tự giác buông bỏ tiềm thức của mình để năng lực của đối phương xâm nhập. Do đó, hắn dễ dàng cảm nhận được hình ảnh xung quanh dần hiện lên rõ ràng và ổn định, sau đó hắn lại đi đến hành lang thần bí nhưng mờ nhạt kia.
Lần đầu tiên bước vào cõi mộng này, Lục Tân liền thò tay nắm phía sau.
Hắn nắm được thứ gì đó mềm nhũn, vừa quay đầu lại liền nhìn một ánh mắt long lanh bất lực.
Đây chính là con quái vật năng lực hệ Tạo Mộng kia.
Bởi vì trước đây Lục Tân từng nhìn thấy năng lực của hệ Tạo Mộng trên người phó tổng giám đốc Tiếu, nên hắn chắc chắn trong quái vật có một con quái vật hệ Tạo Mộng.
Cho nên hắn vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi.
Đúng là ông trời không phụ lòng người, cuối cùng hắn cũng tìm rồi, vì thế nhanh chóng bắt lấy nó.
Vấn đề duy nhất là con quái vật tinh thần này rất ngu ngơ.
Nó không biết đây là đâu, sao nó lại cảm thấy rợn người đến thế?
Chuyện khó hiểu hơn là đối phương còn thuần thục hơn mình, trong khi đang ở trong giấc mơ do mình tạo nên?
Nhưng khi nhận thấy có gì đó không ổn, nó vừa muốn bỏ trốn liền bị túm lại.
Động tác vừa mạnh mẽ vừa nhẹ nhàng, như sợ nó chạy mất lại sợ không cẩn thận sẽ giết chết nó.
Bên ngoài vô cùng hỗn loạn, Lục Tân nhắm mắt lại đứng ở giữa đám quái vật tinh thần.
Những xúc tu thon dài và mềm mại của con quái vật chạm vào thái dương bị Lục Tân bóp chặt.
Những bóng đen xung quanh nhấp nhô lên xuống, dường như tâm trạng trở nên phức tạp bất thường.
Mẹ Lục Tân ở giữa đám quái vật tinh thần, lẳng lặng nhìn Lục Tân tiến vào giấc mộng, cảm thấy có chút mông lung.
..........
Vẫn là không khí vặn vẹo áp lực kia, sâu trong không gian giống như có hàng ngàn con mắt đang nhìn hắn.
Mùi máu lâu lâu tanh nồng lên tận mũi.
Đủ kiểu âm thanh quái dị không ngừng vang vọng bên tai.