Mặt Trăng Đỏ

Chương 465: Phẫn Nộ

Chương 465: Phẫn Nộ


Lục Tân mạnh mẽ kìm nén xúc động, bình tĩnh đi nhanh về phía trước.
Hắn không muốn để lỡ thời gian nên đã trực tiếp đẩy cánh cửa gỗ bước vào một hành lang có một căn phòng lớn, sau đó nhanh chóng bước qua căn phòng trống mặc kệ những điều kỳ quái xung quanh, đi đến ba căn phòng vẫn đang đóng chặt cửa ở cuối cùng.
Cánh cửa của căn phòng đầu tiên vẫn đang đóng chặt, ánh sáng bên trong vô cùng u ám.
Bước vào bên trong, có thể thấy mớ đồ chơi nằm lộn xộn và bàn phẩu thuật hỗn loạn.
Nhớ lại lần trước khi bước vào mộng cảnh hắn đã nhìn thấy một đôi mắt chỉ còn mỗi tròng trắng bị treo ngược.
Lục Tân hít sâu một hơi, cố gắng kìm chế sự căng thẳng đang trực trào rồi nắm tay nắm cửa, dùng sức đẩy ra.
“Cạch!”
Khi Lục Tân đẩy cửa vào phòng, một luồng sáng chiếu vào hắn.
Trong đầu Lục Tân xuất hiện một khoảng trống.
Đợi đến khi luồng sáng ấy mờ dần, Lục Tân mới lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng bên trong căn phòng.
Đây là một căn phòng mổ bừa bộn, có ngọn đèn trắng và đủ loại dụng cụ mổ. Rất nhiều người mặc áo blouse, đeo khẩu trang bận rộn đi qua đi lại trong phòng. Tiếng máy móc kêu tít tít cùng với tiếng người nói chuyện qua lại khiến cho căn phòng tràn ngập không khí căng thẳng, khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
“Báo cáo tính mạng đặc biệt của đối tượng thí nghiệm số mười bảy.”
“Mọi thứ ổn định, hơn nữa còn phát đang phát triển theo chiều hướng tích cực...”
“Buồn cười, đã bị cắt thành ra như vầy rồi mà vẫn còn sống, có phải con người không vậy...”
Trong lúc những người này thao thao nói chuyện, Lục Tân nhìn xuyên qua họ, thấy được trên bàn phẫu thuật là một cô gái trông khá trẻ. Có nhiều ống dụng cụ nối liền vào cơ thể cô, trên người thì mặc một chiếc váy trắng nhuốm đầy máu. Tóc tai lộn xộn, mồ hôi nhễ nhại rướm đầy trên trán chảy ướt cả tóc.
Lồng ngực của cô đã bị mổ ra, rất nhiều vết thương xuất hiện chằng chịt trên cơ thể.
Điều kỳ lạ nhất là dù đã bị thành ra như vậy rồi nhưng hai tay hai chân, cả cơ thể cô còn bị cố định trên bàn mổ.
“Chúng ta cần phải tìm hiểu sao cô ấy có thể khống chế bản thân và tự hồi phục vết thương.”
“Đây có phải người đâu, nhìn bộ dạng cô ta đi trên tường, ta còn tưởng gặp phải Trinh Tử...”
“Sở dĩ Trinh Tử đáng sợ là bởi vì cô ta là quỷ có năng lực hơn người.”
“Mà điều chúng ta cần làm là phải hóa giải bí mật của năng lực đó.”
Đột nhiên Lục Tân hơi chóng mặt, huyệt thái dương bỗng đập loạn xạ khiến đầu óc choáng váng.
Cảm thấy mọi thứ sao thân thuộc đến thế, như bản thân không phải đang trong giấc mơ, mà đứng ở một thế giới chân thực.
“Tít tít...”
Bỗng nhiên lúc đó tiếng báo động chói tai của dụng cụ vang lên.
“Ai ya không ổn....”
Một ý tá giật mình hét lên:
“Thuốc gây mê hết tác dụng, cô ấy tỉnh lại rồi...”
“Có cần gây mê lần nữa không?”
Trong phòng, một người đàn ông trung niên đẩy gọng kính, lạnh lùng nói:
“Không được, thí nghiệm đã bắt đầu, số liệu cơ bản đã được ghi chép lại, giờ còn gây mê sẽ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra của chúng ta....”
Có người lắp bắp sợ hãi nói:
“Vậy giờ phải làm sao?”
“Tiếp tục.”
Người đàn ông trung niên bình tĩnh đáp lại:
“Dù sao bây giờ cô ấy cũng không vùng vẫy được, vừa hay có thể kiểm tra mức độ chịu đau của cô ấy.”
“Vâng, tăng tốc độ phẩu thuật đi.”
Trong phòng liền vang lên tiếng kêu thảm thiết của cô gái, cùng với tiếng dao mổ cứa xẹt qua da thịt.
...........
Một cảm giác phẫn nộ không thể tả chợt ập đến trong tâm trí của Lục Tân.
Đã lâu rồi hắn mới cảm nhận lại cảm giác rõ ràng này. Đó là sự tức giận có thể đốt cháy chính mình, trong chớp mắt nó xâm chiếm lấy đầu óc của Lục Tân, đạp đổ hết mọi bình tĩnh của hắn, hắn giận dữ gào thét lên trông còn đáng sợ hơn dã thú.
Hắn liều mạng lao về phía trước, quơ tay điên cuồng.
Hắn muốn giết sạch tất cả mọi người trong căn phòng này....
“Chết tiệt...”
Lúc hắn nhào đến, hình ảnh trước mắt bắt đầu sụp đổ.
Giống như bản thân đang cào cấu vào màn hình TV vậy.
Mọi thứ trở nên vặn vẹo, nát vụn rồi biến mất.
Cuối cùng thứ sót lại trong tâm trí của Lục Tân là ánh mắt bất lực của cô gái đang hoảng sợ trên bàn giải phẫu.
.............
“Phù....”
Lục Tân ngẩng đầu bỗng nhiên nhìn thấy mình đã trở về thế giới hiện thực, đang đứng dưới lầu của khách sạn Đông Hải.
Trong tay hắn còn đang nắm ảo ảnh màu trắng kia.
Lúc này, con quái vật tinh thần tốt bụng đã biến mất.
Còn ảo ảnh màu trắng này cũng từ từ vỡ vụn, như một tờ giấy trắng nhăn nheo bị chính mình xé rách tung tóe.
“Két...”
Trên gọng kính bên mắt trái của hắn xuất hiện dòng chữ “cảnh cáo”.
Cùng lúc ấy, Lục Tân cảm nhận được gọng kính lạnh dần, giống như trong cơ thể mình có cảm xúc gì đó khác thường đang hút ra. Trong đầu hắn không ngừng xuất hiện một thế giới điên cuồng dưới mặt trăng đỏ, cảnh tượng đó chớp tắt liên tục.
Điều này khiến hắn không thể kìm chế được cơn tức giận nên hắn liền vội phi đến một nơi nào đó.
Giống như một người đang bị thiêu cháy rơi xuống một hố băng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất