Chương 468: Thân Thể To Quá
Vù...
Khi những bóng đen đều xoáy tròn và cuốn lại, nuốt hết toàn bộ đám quái vật tinh thần, phía khách sạn Đông Hải chợt nổi lên một trận cuồng phong cuốn tung bụi bặm và đá cát.
Nháy mắt, chỉ số trên máy đo phóng xạ tinh thần giắt bên hông tất cả thành viên đội đặc nhiệm cùng các nhân viên vũ trang đều đạt tới giá trị max rồi nhanh chóng hạ xuống, rơi thẳng xuống giá trị min, như thể toàn bộ lực tinh thần vượt qua biên độ đều đã biến mất.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, trái tim mọi người đều như rơi tõm xuống đáy, gần như đã quên cả đập.
Xung quanh yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng xẹt xẹt của dòng điện đã trở nên ổn định lại.
“Sao lại...”
Tô tiên sinh vừa lên tiếng liền phát hiện giọng mình hơi run, vội vàng điều chỉnh lại rồi mới nói:
“Sao lại không thấy gì nữa?”
Giáo sư Bạch thở ra một hơi thật dài, ngẩng đầu nhìn về phía khách sạn Đông Hải đã trở nên yên tĩnh:
“Chắc đã giải quyết xong rồi...”
Bộ trưởng Thẩm nuốt nhẹ nước bọt, cố gắng duy trì vẻ nghiêm nghị:
“Đan Binh thế nào?”
Ba người thoạt nhìn đều rất bình tĩnh, thậm chí trên mặt còn không lộ bất cứ cảm xúc dư thừa nào, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe sẽ phát hiện giọng họ hơi khàn đi, ngay cả thân thể thoạt nhìn rất ung dung cũng có vẻ đang cứng ngắc vì căng thẳng.
Trần Tinh đưa mắt nhìn thoáng qua Búp Bê đang ngồi dán mặt lên cửa kính trong xe:
“Đan Binh hẳn không sao.”
Bấy giờ, ba người mới thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ quan sát xung quanh như thể muốn xem xem liệu đối phương có phát hiện ra khi nãy mình hơi khẩn trương hay không.
Thấy cả đám đều căng thẳng, họ bèn yên tâm, sau đó lẳng lặng quay đầu nhìn sang hướng khách sạn Đông Hải, trong lòng đầu ấp ủ một vấn đề: Hình như Hồng Y Sứ Đồ với cả bọn quái vật tinh thần thật sự đã bị tiêu diệt, thế Đan Binh đâu rồi?
Quanh đó, thành viên Đội đặc nhiệm cùng các chiến sĩ vũ trang vẫn đang tất bật phong tỏa hiện trường, sau khi xác định không còn gì nguy hiểm mới gọi đội cứu trợ tới quét dọn.... đến làm công tác cứu hộ và dọn dẹp cuối cùng cho khu vực ô nhiễm đặc thù.
Trên kênh trò chuyện, mọi người có thể nghe thấy Hàn Băng đang khe khẽ gọi, giọng rất căng thẳng:
“Đan Binh tiên sinh, Đan Binh tiên sinh…. Có nghe thấy không?”
Nhưng không một tiếng hồi đáp, chỉ có sự yên lặng kéo dài, điều này khiến mọi người lại bắt đầu khẩn trương.
Đúng lúc này, Búp Bê đang ngồi trong xe bỗng phát ra một âm thanh cực thấp rồi đẩy hé cửa xe ra.
Đó là một âm thanh mừng rỡ không tự chủ được.
Mọi người phát hiện điều này, vội men theo ánh mắt của cô nhìn về một hướng, trái tim chợt căng thẳng.
Họ vừa thấy, trên trục đường chính bên cạnh khách sạn Đông Hải, giữa một đống đổ nát đầy xe cộ và đất đá vụn, dây điện chằng chịt đứt lìa, giấy tờ tán loạn khắp nơi cùng bụi bặm mù mịt, chợt xuất hiện một cái bóng.
Cái bóng kia càng đi càng gần, dần dần rốt cuộc thấy rõ dáng vẻ của hắn...
Đó là Lục Tân, hắn đang chậm rãi đi về phía này, tay còn cầm một món đồ.
Mãi đến khi hắn đủng đỉnh đi tới vị trí cách họ chưa đến năm mươi mét mới có người nhận ra thứ trong tay hắn là cái gì.
Đó là một đầu người, vẫn còn đang rỏ máu.
Từ sắc mặt tái nhợt của cái đầu đó, có thể nhận ra đó là dị biến giả cấp S của Quốc Đảo.
Người thanh niên bước ra từ đống đổ nát, bước chân trầm ổn, mặt không lộ biểu cảm gì, tay xách theo một chiếc đầu người còn đang nhỏ máu...
Những người có mặt tại hiện trường lúc ấy đều cảm thấy sởn gai ốc.
Một nhân viên đội cứu trợ đang cầm chiếc khăn lông to định chạy tới đỡ Lục Tân thấy thế cũng cứng người lại.
...
“Ủa?”
Lục Tân đi thêm vài chục mét nữa, mới phát hiện bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn vào mình.
Hắn hơi ngượng ngùng, bèn chạy vội vài bước, như muốn nhanh lên chút để mọi người không phải chờ lâu.
Có điều, hắn không nhận ra, trông hắn cầm cái đầu người đầy máu chạy lại gần, đám người ở đây suýt thì sợ hãi quay đầu bỏ chạy gần hết.
“Các ngươi sao thế?”
Đến khi còn cách chừng mười mét, Lục Tân mới ngẩng đầu nhìn về phía mấy người đang đứng cứng ra như tượng, tò mò hỏi.
Nhưng những người có mặt không biết nên trả lời vấn đề này thế nào cho phải.
Cuối cùng, Trần Tinh vẫn là người phản ứng nhanh hơn cả, cô trầm giọng hỏi:
“Đan Binh, nhiệm vụ sao rồi?”
Lục Tân định thần lại, vội gật đầu đáp:
“Đã giải quyết xong.”
Nói đoạn, hắn còn nhấc cao chiếc đầu đang cầm trong tay lên cho mọi người cùng xem:
“Hồng Y Sứ Đồ đã bị ta giải quyết.”
“Ta còn phát hiện, con quái vật tinh thần kia và thi thể này có một mối liên hệ với nhau, phòng trường hợp hắn lại gây ra biến hóa gì, như sống lại hay xuất hiện ô nhiễm kiểu mới, ta bèn mang đầu hắn về đây, tránh những phiền toái không cần thiết.”
Hắn giải thích rất tự nhiên, sau đó mới phát hiện mọi người đang trân trối nhìn cái đầu trong tay mình, bấy giờ hắn mới giật mình hiểu ra, vội bổ sung:
“Thân thể hắn quá to, khiêng cả về thì phiền lắm... Cho nên ta chỉ mang mỗi cái đầu về, thế hợp lý đúng không?”