Mặt Trăng Đỏ

Chương 467: Bạo Quân

Chương 467: Bạo Quân


Với khoảng cách xa như vậy, khó có thể dùng mắt thường để nhận ra ai đang đứng trên mái nhà.
Đặc biệt là sau khi nhận được lời cảnh báo của bộ trưởng Thẩm, không ai dám mở to mắt nhìn hắn…
Ngoại trừ Búp Bê.
Có lẽ vì toàn bộ khu phong tỏa đang bị bóng đen bao trùm, chỉ duy nhất Lục Tân nổi bật trong đại dương đen kịt này nên mọi người có thể nhận ra hắn...
Dưới ánh trăng đỏ, hắn đứng trên nóc nhà cao nhất, lặng lẽ quan sát mọi thứ, từ từ xoè lòng bàn tay rồi nắm chặt.
“Xoạt!”
Cái bóng đang bao phủ gần như toàn bộ khu vực phong tỏa đột nhiên co lại nhanh chóng, đồng thời kéo những con quái vật tinh thần vào trong.
Một vài con quái vật tinh thần đã chạy đến bên mép khu vực phong toả và chuẩn bị trốn thoát, một nửa cơ thể chúng đã kịp vượt ra bên ngoài nhưng vẫn bị bóng đen này giật trở về, mặc cho chúng giãy dụa trong sợ hãi. Tất cả đều bị bao phủ trong bóng đen, bất kể là trên không hay dưới đất đều không thể thoát khỏi.
Chúng cố gắng vùng vẫy, tạo thành những rãnh sâu không đều kéo dài trên mặt đất. Một số con bị kéo vào sâu bên trong bóng đen, tiếng la hét thảm thương của chúng đánh động trực tiếp trong tâm trí mọi người. Những con còn lại vỡ tan từng mảnh ngay khi bị kéo vào.
Toàn bộ khu vực phong tỏa lập tức trở nên yên tĩnh.
Mọi người trợn tròn mắt, nhìn khu phong tỏa trống rỗng trước mặt, họ có cảm giác như vừa tỉnh lại sau cơn ác mộng. Trong đầu họ còn vang vẳng cảnh tượng bóng đen hút những con quái vật tinh thần trở lại rồi tiêu diệt chúng.
….
“Ực..”
Mọi người im lặng thật lâu, bỗng một tiếng động yếu ớt vang lên.
Hình như có ai đó đang nuốt nước bọt vì quá sợ hãi, trong không khí yên tĩnh hiện giờ nên càng trở nên rõ ràng.
m thanh này như là bùa giải cho lời nguyền im lặng nơi đây.
Mọi người đều đồng loạt thở ra một hơi thật sâu.
Hai chân Tô tiên sinh rã rời, suýt nữa thì ngã xuống. Hắn vội vàng nắm lấy tay bộ trưởng Thẩm rồi nói nhỏ.
“Cho ta dựa một chút, ta……Chân của ta rã rời hết rồi…”
Bộ trưởng Thẩm vô cảm, vừa ôm Tô tiên sinh vừa đưa tay ra... vịn vào bức tường bên cạnh.
Khuôn mặt nghiêm nghị tái nhẹ, thì thào nói:
“Thật ra, chân của ta cũng có chút..."
Chỉ có giáo sư Bạch dựa cột điện ngay từ đầu, nhẹ nhàng tháo kính, dụi mắt rồi thấp giọng thở dài:
"Bạo quân…Đây thật sự không phải là năng lực của người thường…”
“Suỵt…”
“Mọi thứ đã được giải quyết sạch sẽ…”
Ở nơi cao nhất của khách sạn Đông Hải, Lục Tân thở phào nhẹ nhõm rồi ngã trên bức tường đã bị đổ sập một nửa trong đống đổ nát.
Lúc này, bóng đen bao phủ toàn bộ phạm vi phong toả ba ki lô mét đã thu lại dưới chân hắn.
Tất cả các quái vật tinh thần đã tiêu diệt không sót con nào.
Xung quanh lập tức trở nên tinh khiết, chỉ còn ánh trăng đỏ soi sáng trên những tòa nhà.
Đứng ở một tầng lầu cách đó không xa, mẹ Lục Tân ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt phức tạp.
Còn em gái đang ngồi chơi vui vẻ bên cạnh bà, nhưng khi bóng đen bao phủ đến chỗ cô bé, đồ chơi trên tay cô lập tức bị hút vào trong.
Cô bé lại bị đẩy ngã dập mông, lúc này vẫn đang ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó, Lục Tân im lặng bước xuống lầu, đi thẳng đến chỗ em gái.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Tân, trong lòng cô bé cảm thấy vô cùng sợ hãi, trong tiềm thức cô rất muốn quay lưng bỏ chạy nhưng chưa kịp chạy thì Lục Tân đã đi đến bên cạnh.
Lục Tân nhìn em gái đầu bù tóc rối, đang mặc chiếc váy bạc màu trước mặt, hắn bỗng cảm thấy vô cùng xúc động. Điều này thực sự kỳ lạ, rõ ràng cặp kính đã loại trừ rất nhiều cảm xúc tiêu cực. Hắn còn trút những phẫn nộ và uất ức trong lòng thông qua màn trình diễn “đỉnh cao” vừa rồi, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu, trống rỗng đến mức khó chịu.
Vì vậy khi nhìn em gái của mình, Lục Tân im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm chặt em gái vào lòng, đầu cúi xuống thật gần.
Em gái bị hắn làm cho hoảng sợ, cô bé muốn trốn nhưng lại không dám trốn.
Em gái không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô bé biết Lục Tân đang vô cùng đau lòng, cô nghiêng đầu suy tư…
Một lúc lâu sau, cô bé nhẹ nhàng vỗ về cánh tay Lục Tân, nhẹ giọng an ủi hắn:
"Không sao đâu, em sẽ cho anh món đồ chơi đó..."
“Anh ơi, đừng khóc, cũng không cần phải sợ?"
"Bị thương cũng không sao, bị thương nhiều rồi cũng quen thôi mà…”
Không biết từ khi nào cái bóng trên lưng Lục Tân dần tan biến.
Mẹ Lục Tân đứng dưới tòa nhà cách đó ba bốn mét, im lặng nhìn hắn.
Lục Tân ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn mẹ mình rồi chân thành nói:
"Ta muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra năm đó.”
Mẹ lặng lẽ nhìn hắn: "Sau đó thì sao?"
Lục Tân đáp:
“Sau đó khiến họ phải trả giá cho tất cả, một sợi tóc ta cũng sẽ không bỏ qua.”
Hắn bình tĩnh trả lời, dường như không thể nghe ra được sự tức giận bên trong. Lời của hắn ý trên mặt chữ, dùng thái độ bình tĩnh để củng cố quyết tâm, lại càng nhấn mạnh lòng hận thù trong lòng hắn, dù hắn chỉ đang kể lại một điều rất bình thường.
Nhưng khi mẹ Lục Tân nghe xong, bà nở một nụ cười dịu dàng:
“Rất tốt, thái độ này... chứng tỏ ngươi đã sẵn sàng để đọc tập tài liệu kia.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất