Chương 469: Hoàn Thành Nhiệm Vụ
Không ai đáp lại lời giải thích này của hắn.
Trần Tinh cũng đã bình tĩnh lại, con ngươi dưới kính râm hơi đỏ lên, như đang thực thi ảnh hưởng nào đó lên chính bản thân mình. Sau đó, giọng điệu của cô cũng trở nên thản nhiên và mãnh mẽ hơn:
“Vấn đề này không cần giải thích nhiều, vừa rồi vì sao ngươi...”
Dừng một chút, cô mới nói nốt:
“Vì sao ngươi không trả lời chuyên viên qua bộ đàm?”
“À cái đó...”
Thì ra vừa rồi mình không đáp lời nên lãnh đạo không hài lòng?
Lục Tân đang suy tính xem nên trả lời thế nào.
Ý tưởng đầu tiên là phải bịa ra lí do gì đó.
Vì hắn không muốn nói cho những người này rằng khi ấy mình đang nói lời từ biệt với người nhà, đồng thời còn hẹn lúc nào về sẽ dành nhiều thời gian trò chuyện tiếp. Hắn đã tắt bộ đàm lúc nói chuyện trời ơi đất hỡi.
Có điều, lời đã đến khóe môi lại bị nuốt xuống rồi hắn khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
“Vì vừa rồi người nhà ta giúp ta xử lý con quái vật này, ta đang cảm ơn với họ, không hồi âm kịp.”
Trần Tinh:
“...”
Tô tiên sinh trắng nhợt cả mặt, nhìn về phía giáo sư Bạch.
Bộ trưởng Thẩm lại đen mặt, cũng nhìn về phía giáo sư Bạch.
Giáo sư Bạch cười cười hiền hòa:
“Ha ha, nhiệm vụ lần này cũng đã hoàn thành rất tốt.”
Trần Tinh chậm rãi nói:
“Trong nhiệm vụ lần này, ngươi và Búp Bê, mỗi người đã giải quyết được một nguồn ô nhiễm lớn, Thanh Cảng sẽ ghi nhớ công lao của các ngươi, kết toán thù lao sau. Bây giờ, ngươi và Búp Bê cứ tới địa điểm được chỉ định sẵn nghỉ ngơi đi. Nhiệm vụ dọn dẹp còn lại sẽ giao cho đội cứu trợ cùng với những dị biến giả khác hoàn thành...”
Lục Tân gật đầu:
“Được!”
Thấy mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi, bộ trưởng Thẩm cùng Tô tiên sinh và giáo sư Bạch cũng gật đầu tán đồng. Tô tiên sinh bước lên, gương mặt tròn trịa cực kì hòa hoãn vui vẻ, cười cười bắt tay với Lục Tân:
“Cậu nhóc, vất vả cho ngươi rồi.”
Lục Tân biết hắn là người đứng đầu của Thanh Cảng, cũng nhớ ra người này từng bảo đảm rằng mình có thể mua nhà, bèn vội khách khí bắt tay hắn:
“Không có gì vất vả, đây là việc ta nên làm.”
Tô tiên sinh thoáng kinh ngạc, trình độ giác ngộ tư tưởng của Lục Tân quá cao, làm người đã quen với những lời khách sáo như hắn cũng không biết nên trả lời thế nào đây.
Cũng may, hắn phản ứng rất nhanh, lập tức ha hả cười:
“Thanh Cảng sẽ không quên công ngươi, giờ đi nghỉ trước đi, có việc gì sau này nói tiếp.”
Lục Tân gật đầu, có vẻ rất vui vì đã nhận được sự tán thưởng của lãnh đạo.
Lúc quay đi, hắn xách theo chiếc đầu người, nhìn quanh một lượt rồi nhét vào tay một đội viên đội đặc nhiệm đang đứng bảo vệ gần đó.
Vị đội viên kia còn đeo mặt nạ phòng hộ nên không thấy rõ sắc mặt ra sao, nhưng động tác đã hơi cứng ngắc, tay còn run run.
Sau đó, Lục Tân ngồi vào trong xe cạnh Búp Bê, Búp Bê đã đợi hắn hồi lâu...
Sạt sạt sạt...
Ở nơi xa, có một loạt xe tải phóng tới, nhân viên đội cứu trợ mặt bộ đồ phòng hộ dày nặng bắt đầu bắt tay vào việc.
Họ chia đội tới khu cách ly, tiến vào bên trong làm việc, một nhóm lớn hơn nữa thì di chuyển về phía khách sạn Đông Hải, trên xe còn chất những thùng xăng, thiết bị đo lường, các tủ kính…
...
“Giáo sư Bạch, hành vi của ngươi lần này hơi quá đáng rồi đó.”
Đợi Lục Tân cùng Búp Bê ngồi xe lái ra khỏi phạm vi khu cách li, bộ trưởng Thẩm, giáo sư Bạch và Tô tiên sinh cũng ngồi vào trong xe.
Bộ trưởng Thẩm tỏ thái độ trước tiên, hắn lạnh lùng nhìn về phía giáo sư Bạch:
“Ta dám chắc, ngươi đang che dấu rất nhiều bí mật về Đan Binh. Thậm chí ta còn hoài nghi những phân tích trước đó ngươi đưa ra chỉ là để lừa chúng ta, loại hành vi này đã trái với nguyên tắc công khai minh bạch khi thành lập Đặc Thanh Bộ. Vì thế, sau khi chuyện này kết thúc, ta hy vọng ngươi sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.”
Nghe xong, ngay cả Tô tiên sinh cũng quay sang nhìn giáo sư Bạch, cười khan một tiếng:
“Dĩ nhiên, lựa chọn của ngươi đúng là đã giúp Thanh Cảng ít nhiều, nhưng vẫn cần thiết đưa ra lời giải thích rõ ràng.”
“Đúng là ta đã giấu một việc.”
Giáo sư Bạch thản nhiên nói:
“Có điều, những thứ ta giữ lại không nói chỉ là một sự việc trước đây ta từng ngẫu nhiên được tiếp xúc khi đang theo học tiến sỹ ở viện nghiên cứu liên minh. Hơn nữa, để bảo vệ những bí mật này, viện nghiên cứu liên minh còn yêu cầu chúng ta kí vào thỏa thuận bảo mật. Vì thế, ta không nói cũng không tính là trái với nguyên tắc.... Đương nhiên, sau này chắc chắn ta sẽ cho các ngươi một lời giải thích cặn kẽ, xin cứ yên tâm.”
Nghe hắn nói xong, Tô tiên sinh và bộ trưởng Thẩm không hỏi thêm nữa.
Tô tiên sinh bảo:
“Hiện giờ hình như đang có một vấn đề hết sức quan trọng chờ chúng ta làm đấy.”
Ba người nhìn nhau, nhận ra ý của cả ba trùng nhau.
Vị thư kí ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế kịp thời đưa một chiếc máy tính bảng ra sau.