Chương 471: Coi Là Bằng Hữu
“Cũng dễ mà.”
Lục Tân nhìn Búp Bê một lúc rồi nhẹ gật đầu.
Miễn là cô ấy toàn tâm chơi đùa, nhiệm vụ của hắn sẽ trở nên suôn sẻ.
Đảm bảo xong điều này, hắn yên lặng ngồi trên ghế sô pha, suy nghĩ về việc riêng của mình.
Trong quá trình đối phó Hồng Y Sứ Đồ, Lục Tân trải qua nhiều chuyện ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn nhưng nhờ có mắt kính nên mới giữ được bình tĩnh.
Điều này có ưu điểm là bản thân sẽ không bị ảnh hưởng nhiều bởi cảm xúc, cũng không có những trạng thái đại loại như hoảng sợ hay lo lắng.
Hắn ta suy nghĩ một hồi rồi tháo kính đeo mắt xuống.
Nhìn xuống cặp kính dường như kết hợp được các đặc tính của đồ công nghệ cao và hoạt tính, hắn rất hài lòng.
Quả thực, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh đặc biệt ở trong đó.
“Lần này ngươi biểu hiện rất tốt, rất chăm chỉ, nên ta đồng ý coi ngươi như bằng hữu…”
Lục Tân nhìn cặp kính một hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng nói.
Cặp kính yên lặng, như thể chúng chỉ là một cặp kính, sẽ không đáp lại lời của người khác.
“Đặc tính của ngươi rất có ích với ta, vừa rồi nó đã giúp ta đấy.”
Lục Tân không cần biết nó có trả lời hay không, vẫn nói tiếp:
“Thế nhưng, thật ra ta cũng có thể cảm giác được ngươi không thật lòng, ngươi có tham vọng nào đó mà không phải kính cận nào cũng phải có. Hơn nữa, vừa rồi lúc thực hiện nhiệm vụ dọn dẹp, ngươi còn muốn chỉ đạo…”
Hắn cứ từ từ nói, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười.
Sau đó, hắn ta cầm lấy gọng của chiếc kính và bắt đầu bẻ nó sang hai bên.
Chất liệu của kính trông giống như một loại gỗ cứng kỳ dị, chỉ cần một bẻ sẽ gãy ngay lập tức.
Nhưng giờ đây, Lục Tân dùng hết sức, gọng kính dần dần bị hắn bẻ thành hình cánh cung, thậm chí còn biến thành những góc chéo, thế mà chiếc kính vẫn không hề bị gãy hay xuất hiện vết nứt, cứ như thể chúng đã thay từ chất liệu gỗ sang một vật liệu gì khác rất đàn hồi.
Lục Tân chậm rãi dùng lực, nụ cười trên khuôn mặt vẫn không chút thay đổi.
Dường như muốn bày tỏ chút thiện cảm đối với cặp mắt kính này.
Cho đến khi cặp kính cận như đã chịu lực quá căng, nó khẽ run lên, như thể sợ hãi…
“Đương nhiên, ta hiểu, dù sao chúng ta cũng chỉ vừa gặp.”
Lục Tân cảm nhận được nó đang run rẩy, nụ cười dịu đi một chút, hắn nói với giọng nhẹ nhàng:
“Hãy từ từ tìm hiểu nhau nhé, được không?”
Chiếc kính trở lại hình dạng ban đầu của nó, nhưng không biết vì quán tính hay một cái gì đó khác mà nó khẽ run rẩy, như gật đầu.
Lục Tân lộ ra vẻ hài lòng, đeo kính lên mặt.
Lúc này, hắn thấy Búp Bê đang chơi với những khối vuông nhỏ thì bỗng dưng tò mò nhìn mình.
Lục Tân nhìn cô, cười nói:
“Ta đang kiểm tra chất lượng của cặp kính này.”
Búp Bê nghe thế liền tin tưởng, nở một nụ cười tươi, sau đó quay đầu đi, tiếp tục chơi với những khối vuông nhỏ.
“Có vẻ như còn rất nhiều việc cần phải làm …”
Lục Tân suy nghĩ, hắn sắp xếp từng cái một, cũng không phải là phân biệt trước sau, đơn giản là sau khi suy nghĩ về tất cả những điều này, hắn tự nhiên hiểu mình nên làm gì, một cách dễ dàng.
Trong muôn vàn việc đó, việc đầu tiên phải làm tất nhiên là xin nghỉ phép.
Biểu hiện của Lục Tân càng ngày càng trở nên ung dung, bình tĩnh.
Nhưng khi hắn vừa thả lỏng người, cái bóng bỗng đột ngột chuyển động.
Căn phòng trong khách sạn này được trang bị một loại đèn êm dịu, lại có rất nhiều nguồn sáng, khó có thể chiếu rọi bóng người rõ ràng, dù có thì cũng vô cùng nhạt nhòa và lộn xộn. Nhưng trong khi Lục Tân lặng lẽ suy nghĩ về những vấn đề, những cái bóng phân tán dường như dần dần hợp nhất với nhau dưới sự chuyển động của nguồn sáng, tạo thành một hình dạng tối hơn và sâu hơn.
Nguồn sáng thực tế không di chuyển, nhưng cái bóng của hắn dường như tự di chuyển.
Trong phòng chợt vang lên một tiếng cười lạnh lùng, giọng nói giễu cợt vang lên:
“Ngươi không cảm thấy mệt mỏi sao? Luôn bị giam giữ trong nhiều khuôn sáo như vậy…”
Lục Tân nghe xong cũng không kinh ngạc lắm, ngược lại bình thản trả lời:
“Ta thích vậy, sao lại cảm thấy mệt mỏi chứ?”
Giọng nói đó đột nhiên trở nên có chút nặng nề:
“Đây là gông xiềng, nó nhốt ngươi khỏi sự tự do…”
Lục Tân trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói:
“Nhưng nó khiến ta cảm thấy an tâm…”
Cái bóng đột nhiên trông sâu hơn, thấy rõ được sự lay chuyển, ảnh hưởng đến ánh sáng trong gian phòng.
“Ngươi thật sự nguyện ý lúc nào cũng như một kẻ ngu si?”
Ngay cả Búp Bê ở bên kia hình như cũng phát giác được cái gì, tò mò quay đầu nhìn Lục Tân.
Cái bóng cười lạnh:
“Ngươi rõ ràng có thể có được mọi thứ mình muốn…Kể cả cô ta!”
“Suy nghĩ của ngươi vẫn luôn cực đoan như thế…”
Lục Tân nhìn cái bóng của chính mình, bất di bất dịch, thản nhiên nói:
“Nhưng ta muốn nói với ngươi rằng, đừng làm những điều không nên làm. Quy tắc là thứ duy trì ngươi là một con người….”
“Ting ting ring ring…”
Tiếng chuông điện thoại vệ tinh bỗng vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh trong căn phòng.
Lục Tân hơi sững sờ, cúi đầu nhìn, cái bóng vẫn không có gì thay đổi.
Hắn khẽ lắc đầu, trả lời điện thoại, giọng nói của Trần Tinh vọng ra:
“Các ngươi sao rồi?”
“Chúng ta sao?”
Lục Tân thoáng nhìn qua Bup Bê, cười nói:
“Cô ấy đang chơi Lego, còn ta đang đợi đồ ăn khuya.”