Chương 470: Đang Làm Việc
Trên màn hình máy tính bảng chính là hình ảnh lão hạm trưởng đang ngồi trong phòng thẩm vấn, mặt mũi tái nhợt.
"Diệp lão, lần này chúng ta đã khiến ngươi phải thất vọng rồi."
Tô tiên sinh cười tao nhã, chỉ có điều, nhìn qua màn ảnh, gương mặt tròn trịa có hơi biến dạng, thoáng hiện vài phần âm trầm:
"Đám quái vật tinh thần do ngươi rải ở thành phố Thanh Cảng trước đó đã bị xử lý hết rồi, Hồng Y Sứ Đồ cũng bị tiêu diệt, không tạo thành thương vong quá lớn."
Trong phòng thẩm vấn, lão hạm trưởng có vẻ cực kì uể oải, trán đổ mồ hôi hột.
Dường như ông đang muốn cố gắng hô to, rằng đó chỉ là giả, không thể như thế được, nhưng lại không còn sức mà kêu lên nữa.
Cuối cùng, ông chỉ ỉu xìu nói:
"Nếu đã vậy, thì còn gì để nói nữa đâu?"
"Điều muốn nói là..."
Tô tiên sinh nở nụ cười, nhưng ý cười lại không lên được tới mắt, ánh mắt toát ra sự căm phẫn tột cùng:
"Tuy Thanh Cảng không biến thành vùng đất chết, xác người khắp nơi như ngươi mong muốn, nhưng trong vụ tập kích lần này đã có trên ba nghìn người của chúng ta tử vong, ta đang muốn hỏi coi... Quốc Đảo các ngươi, định bồi thường thế nào đây?”
...
Lục Tân và Búp Bê ngồi trên chiếc xe chuyên dụng cùng đi đến khách sạn ở phía nam thành phố.
Nhìn cách bài trí của đại sảnh, dường như nơi này vốn là khách sạn cao cấp, nhưng cả quầy lễ tân và xung quanh đều vắng vẻ, không một bóng người. Họ lên đến tầng 27 cao nhất, vào căn phòng ở phía đông của hành lang.
Căn phòng này vốn là một phòng xép, nó thậm chí còn cao cấp hơn căn phòng mà Tiếu phó tổng sống ở thành phố vệ tinh số 2 trước đây.
Ít nhất thì diện tích phòng khách này cũng lớn hơn.
Bên trong căn phòng, có vẻ như nó đã được sửa đổi tạm thời, trên tường, những tấm kính cường lực được lắp đặt cạnh nhau. Tuy nhiên, việc lắp đặt rõ ràng là rất cẩu thả, ngay cả những chiếc TV treo tường trong khách sạn từ trước cũng bị những tấm kính này chắn trực tiếp.
Rất rõ ràng, đây là một ngôi nhà an toàn khác được bố trí tạm thời.
Sau khi quan sát môi trường xung quanh, Lục Tân đã hiểu lý do tại sao họ lại đưa mình và Búp Bê đến đây.
Theo lý thuyết, ngôi nhà an toàn tại khách sạn Đông Hải được dựng tạm thời để Búp Bê tham gia hội nghị huấn luyện nhân tài cấp cao này. Mặc dù nó đã bị phá hủy bởi đợt dọn dẹp vừa rồi, nhưng Búp Bê vẫn cần ngôi nhà an toàn nơi cô ấy thường sống mới vừa ý.
Tuy nhiên, bộ phận phục vụ đã dựng một ngôi nhà an toàn mới tạm thời ở đây để mình và Búp Bê nghỉ ngơi. Vì phía đông của căn phòng này toàn bộ từ trần đến sàn nhà đều là cửa kính. Nhìn từ cửa kính này, có thể nhìn thấy hướng khách sạn Đông Hải.
Nên cũng cần nhờ đến sự hỗ trợ kịp thời trong trường hợp có sự cố xảy ra.
…
“Đan Binh tiên sinh, vì sự việc xảy ra đột ngột nên chúng ta không kịp chuẩn bị mọi thứ mà Búp Bê thích, trong trường hợp cô ấy có chút không ổn về mặt cảm xúc, mong ngươi có thể an ủi cô ấy…Nhân tiện, khi an ủi, hạ thấp âm lượng của giọng nói xuống nhé.”
Theo trí nhớ của Lục Tân, dường như đây là lần đầu tiên có một thành viên trong bộ phận phục vụ nói chuyện với hắn.
Nghe giọng nói giống như giọng của một người phụ nữ trung niên, nhưng nhìn dáng người của cô ấy còn cường tráng hơn cả mình.
“Được, ta hiểu rồi, các ngươi đi làm việc đi.”
Lục Tân cảm thấy họ đã rất nỗ lực nên cười khách khí.
Nhân viên phục vụ ấy ngẩn ra:
“Chúng ta bây giờ đang làm việc mà.”
Lục Tân lập tức cứng họng:
“... Được rồi!”
“Nhân tiện, chúng ta vừa chạy một vài nơi và đã tìm thấy một vài thứ cho Búp Bê…”
Một nhân viên phục vụ bước tới, trên tay ôm một vài chiếc hộp lớn đầy màu sắc.
Lục Tân nhìn sang, trợn tròn mắt.
Tất cả đều là đồ chơi Lego mà Búp Bê hay chơi trước đây. Mỗi chiếc hộp đều rất lớn. Thành phố đang trong tình trạng báo động cấp một, hỗn loạn như thế, không biết bằng cách nào mà trong một thời gian ngắn mà đã có thể tìm thấy nhiều thứ như vậy…
“Vất vả rồi.”
Lục Tân cầm lấy đống hộp nặng trịch, trịnh trọng nói lời cảm ơn.
“Không có gì, đây là việc chúng ta nên làm…”
Mấy nhân viên phục vụ vội nói, hỏi vào vấn đề chính:
“Ngươi có đói bụng, khát nước không? Có muốn chúng ta chuẩn bị đồ ăn khuya cho ngươi không?”
Lục Tân trả lời đầy cảm kích:
“Muốn.”
Sau khi một vài nhân viên phục vụ rời khỏi phòng, Lục Tân thở phào nhẹ nhõm và ngồi xuống.
Búp Bê vừa đến một môi trường mới, cấu trúc và màu sắc đều không quen mắt nên cô ấy có vẻ hơi bất an.
Nhưng ngay sau khi nhìn thấy có Lục Tân thì cảm thấy vô cùng an tâm. Cô cởi bỏ bộ váy công chúa nặng nề, mặc bộ quần áo dài mùa thu, ngồi trên mặt đất được trải một tấm thảm sang trọng, hai tay ôm một cái hộp chứa đồ chơi Lego.
Sau khi quan sát nó một lúc, cô trực tiếp cắn phát.
“Ôi trời…”
Lục Tân nhìn cô cắn hộp đóng gói với hàm răng trắng ngà, vội vàng cầm lấy và giúp cô xé mở.
Một đống hình vuông nhỏ bằng nhựa với nhiều màu sắc khác nhau rơi xuống bên cạnh cô, chất thành đống như một ngọn đồi, cô bỗng vui vẻ hơn.
Hắn ngồi xổm xuống đất một cách dứt khoát, cũng bắt đầu miệt mài hý hoáy với đống đồ chơi.