Mặt Trăng Đỏ

Chương 480: Chưa Chết

Chương 480: Chưa Chết


Bức ảnh mờ nhưng có thể thấy rõ một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang đi trên đường, đang bị theo dõi.
Ở bên dưới góc phải của tấm ảnh, có ghi ngày tương ứng, chỉ cách hai tháng trước.
Các đặc điểm trên khuôn mặt vô cùng quen thuộc với Lục Tân.
Vốn dĩ Lục Tân không có ấn tượng sâu sắc về người này, dù thấy cũng không nhận ra hắn ta. Nhưng, cách đây không lâu, Lục Tân đã gặp hắn ta, trong giấc mơ, hắn đã nhìn thấy khuôn mặt này, người đó đeo một chiếc kính gọng vàng.
Khi đó, hắn đang chỉ đạo một cuộc thí nghiệm giải phẫu.
“Hừ!”
Lục Tân bật dậy, vẻ mặt lạnh lùng, toát ra một loại khí chất không thể diễn tả bằng lời:
“Hắn chưa chết sao?
Hắn nhíu chặt lông mày:
“Sao hắn có thể chưa chết được?”
“Nếu là hắn, vậy vị chủ nhiệm kia là thế nào?”
“Họ nói rằng chính Vương Cảnh Vân là người đã trao đổi thư từ với hắn…Vậy, chủ nhiệm vẫn còn sống?”
Lúc này, mọi người chỉ im lặng theo dõi, ngay cả cha là ngươi bộp chộp nhất cũng im lặng.
Trong căn phòng trống rỗng, Lục Tân như đang nói chuyện một mình.
Trí nhớ của hắn rối tung, hắn đột nhiên phát hiện ra một số điều hắn nhớ rất rõ thực chất lại chứa đầy ẩn khúc.
Khuôn mặt của hắn trở nên có chút méo mó, tưởng chừng hắn đang cảm thấy bối rối và kì lạ, nhưng ẩn chứa sự dữ tợn và u ám.
Biểu cảm đối lập hoàn toàn ấy dường như ngay lập tức chia hắn ta làm hai nửa.
Đầu óc đau nhức tê dại, có những tiếng vọng trống rỗng.
“Ù ù…”
Điện áp trong căn nhà cũ lại không ổn định, bóng đèn bắt đầu sáng sáng mờ mờ.
Cuốn lịch đóng đinh trên tường, bộ đồ ăn trong bếp và bát đĩa trên bàn đều bắt đầu rung chuyển nhẹ nhàng.
Mẹ, cha và em gái chỉ đang yên lặng nhìn hắn.
Thật hiếm khi thấy khuôn mặt họ có biểu hiện giống hệt nhau.
“Gâu gâu…”
Lúc này, trong phòng bỗng vang lên tiếng chó sủa.
Chó con lông ngắn sốt vó ngoạm lấy ống quần của Lục Tân, dùng sức kéo.
Cùng lúc đó, Lục Tân cảm nhận được chiếc kính đeo trên mặt, gọng kính tỏa ra cảm giác mát lạnh. Cảm giác mát lạnh vẫn đang lan tỏa, trên khung kính trải dài những sợi tơ hồng đỏ tươi, che kín cả vầng trán. Nó như một tấm lưới lạ, trùm kín đầu.
Cảm xúc mãnh liệt trong lòng Lục Tân bỗng dịu lại.
Cơn đau đầu dần biến mất, cảm giác huyễn hoặc trong lòng hắn cũng tự động bay đi, trả hắn về với thực tại.
“Sao mình phải ngạc nhiên như vậy?”
Hắn tự lẩm bẩm:
“Vẫn còn người sống trong trại trẻ mồ côi của chúng ta. Mình nên mừng cho ông ấy mới phải…”
Hắn ta nói những lời rất bình tĩnh nhưng không để ý.
Lúc này, khóe miệng hắn đang kéo dài sang hai bên, kéo ra một đường vòng cung kỳ lạ.

“Giáo sư Bạch, ta vẫn luôn hết lòng tôn trọng ngươi.”
Tại Thanh Cảng, trong phòng họp, bộ trưởng Thẩm nhíu chặt mày:
“Nhưng khi ngươi tìm ra manh mối của phòng thí nghiệm này, ngươi không những không ngay lập tức cảnh cáo Thanh Cảng. Mà thậm chí trong suốt quá trình chiêu mộ và hướng dẫn, ngươi còn cố tình lừa dối chúng ta, để chúng ta hạ thấp tiêu chuẩn kiểm soát Đan Binh, thậm chí còn phải trả một cái giá lớn để giúp ông ta tạo ra các vật phẩm quan trọng có thể bước vào giai đoạn thứ hai…Đương nhiên, ta phải công nhận ngươi đã đúng. Đan Binh đã giúp ta rất nhiều, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, sao các ngươi phải giấu giếm, sao lại muốn giúp đỡ Đan Binh. Những chuyện này vẫn cần ngươi giải thích!”
“Ta che giấu chuyện này vì ta không muốn chuyện này đến tai viện nghiên cứu.”
Giáo sư Bạch vẫn trả lời với phong thái vô cùng bình tĩnh:
“Và tạm thời giấu các ngươi vì ta cần sử dụng sức mạnh của Thanh Cảng để giúp Đan Binh ổn định. Thành thật mà nói, khi ta tìm thấy một dị biến giả như vậy lại sống như một người bình thường ở Thanh Cảng trong hơn mười năm. Sự ngạc nhiên và sợ hãi trong trái tim ta không kém gì so với chư vị ngày hôm qua, khi mọi người trông thấy sức mạnh của bạo quân đâu.”
“Ta khá chắc công, nếu ta nói với các ngươi những suy đoán về Đan Binh ngay từ đầu, nhất định sẽ xảy ra những chuyện đáng tiếc.”
“Thứ nhất, chúng ta không thể đảm bảo rằng bí mật sẽ không bị lộ ra bên ngoài.”
“Thứ hai, sự cảnh giác quá mức của chúng ta sẽ gây bất lợi cho sự ổn định của Đan Binh.”
“Dĩ nhiên, kể cả sau khi làm những việc này, ta vẫn luôn tuân theo một nguyên tắc, đó là công việc ổn định là trên hết.”
“Ta không muốn kích động một quả quả bom hạt nhân khi chưa hiểu rõ đầu đuôi. Ta cần Thanh Cảng giúp ta ổn định nó. Bằng cách này, ít nhất mọi chuyện sẽ không xấu đi.”
Trong phòng họp, tâm tư mọi người vô cùng phức tạp.
Thậm chí còn có cảm giác khó tin.
Bộ trưởng Thẩm nói với giọng cứng rắn:
“Dù đó là mặt tốt hay mặt xấu, đó vẫn là mối đe dọa đối với chúng ta. Nếu ta biết vậy, nhất định sẽ không đồng ý để ông ta tiếp xúc với nguồn ô nhiễm. Trong trường hợp đó, tách ông ta khỏi những người khác mà không đe dọa ông là cách an toàn nhất.”
“Ngươi nói rất có lý.”
Giáo sư Bạch chậm rãi trả lời:
“Nhưng ta càng tin, nếu ngay từ đầu ta đã nói với ngươi, tình hình hôm nay sẽ không như bây giờ. Có thể Đan Binh sẽ mất kiểm soát, hoặc là viện nghiên cứu đã đến đón người. Nhưng không cần biết kết quả là gì…cũng không phải là thứ Thanh Cảng có thể chịu đựng được.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất