Chương 486: Xin Nghỉ Phép Thêm
Tâm trạng Lục Tân thấy khá hơn.
“Ta không nhận được câu trả lời như ta muốn.”
Lục Tân vẫy tay cho em gái đến ngồi bên cạnh, sau đó phun một làn khói đậm đặc rồi nhẹ nhàng nói:
“Thật ra, ta đến hỏi cô giáo Tiểu Lộc, là vì muốn nghe cô ấy nói viện trưởng là một người rất tốt, tất cả mọi chuyện đều chỉ là ta tưởng tượng, nhưng cuối cùng, ta lại nhận được đáp án tệ nhất... Hóa ra, cô ấy vốn rất... sợ.”
Cô bé ôm lấy cánh tay Lục Tân, cọ nhẹ đầu rồi nói:
“Ta không sợ ngươi.”
Lục Tân mỉm cười, cũng không vạch trần em gái.
“Còn muốn ra ngoài chơi nữa không?”
Sau khi trầm ngâm một hồi lâu, Lục Tân đột nhiên mỉm cười hỏi.
Cô bé hơi ngơ ngác, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn có chút khó hiểu.
Lục Tân ngẩng đầu, nhìn về phía bức tường cao của thành phố Vệ Tinh:
“Mọi người trong cô nhi viện vẫn còn sống, đó là chuyện tốt đúng không?”
“Hơn nữa, trong tài liệu có viết, có thể lão viện trưởng vẫn còn sống... Ta thực sự có rất nhiều câu hỏi. Ta muốn biết năm đó đã có chuyện gì xảy ra, còn muốn biết liệu tất cả những người đáng chết đã chết hay chưa…Dĩ nhiên, nếu chúng chưa chết, ta không ngại để chúng trải nghiệm lại...”
Nói đến đây, sắc mặt hắn bình tĩnh, như thể đang kể mấy chuyện linh tinh.
Nhưng em gái đang ôm cánh tay Lục Tân, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.
Lục Tân im lặng một hồi lâu, tâm trạng vô cùng nặng nề.
Một lúc sau, hắn lại nở một nụ cười ôn hoà:
“Nói chung, ta rất vui. Trước đây, cô nhi viện như đại gia đình của ta, tất cả đều người nhà. Không biết thì thôi, nhưng hiện giờ ta đã biết được người thân của ta vẫn còn sống, sao ta có thể không đi xem liệu ông ấy sống có tốt hay không?”
“Còn có...”
Hắn nở nụ cười rạng rỡ:
“Liệu khi ta đến chào, ông ấy có vui vẻ đáp lại ta không?”
Nghe hắn nói xong, đôi mắt của cô bé dần sáng lên
Cô bé đột nhiên ôm chặt cổ Lục Tân rồi nói:
“Anh ơi, ngươi biết không? Thực ra, chúng ta đã chờ quyết định này của ngươi từ rất lâu rồi...”
Nghe em gái nói, Lục Tân rốt cuộc cũng có thể cười vui vẻ.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nhà hàng cao cấp trên tầng hai của toà nhà cạnh quảng trường, thấy mẹ gật đầu và mỉm cười với hắn.
Cái bóng của hắn bên băng ghế cũng bị xoắn lại bất thường.
Một tiếng cười trầm ấm vang lên.
Vì việc trọng đại này cần phải đi ra ngoài nên hắn muốn bàn bạc với gia đình. Cơ mà sau khi nghe em gái nói, hắn biết hắn không phải bàn bạc với họ mà có thể quyết định ngay tức khắc.
Để thực hiện điều này, bước đầu tiên tất nhiên là: xin nghỉ phép.
Lục Tân móc điện thoại vệ tinh trong túi ra và gọi cho Trần Tinh.
Trần Tinh nhanh chóng bắt máy, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Tân tâm tình vui vẻ, cười chào hỏi:
“Tổ trưởng, chào buổi trưa.”
“……Ừm.”
Trần Cảnh im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Làm sao vậy?”
“Cái này……”
Lục Tân suy đoán trong lòng, có lẽ cô ấy thật ra đang rất bận, nhưng khi thấy cuộc gọi của hắn liền dừng mọi việc lại để bắt máy. Lục Tân có chút xấu hổ, những điều hắn sắp nói càng khiến hắn thêm ngượng ngùng, nhưng Lục Tân vẫn nhanh chóng nói những điều đang nghĩ trong đầu:
“Ừm, ta gọi điện thoại để... xin nghỉ phép.”
“Xin nghỉ phép?”
Trần Tinh có chút ngạc nhiên:
“Không phải ngươi đang trong kì nghỉ phép sau nhiệm vụ như thường lệ sao?”
“Đúng vậy.”
Lục Tân không còn cách nào khác đành nghiêm túc giải thích:
“Mấy buổi nghỉ phép này không đủ, ta muốn... xin nghỉ thêm vài ngày.”
Trần Tinh nhíu mày:
“Bao nhiêu ngày?”
“……nhiều hơn kỳ nghỉ phép sau nhiệm vụ.”
Lục Tân có bắt đắc dĩ, đành phải nói:
“Hiện tại ta vẫn chưa xác định.”
Trần Tinh ngừng một chút rồi nói:
“Lý do xin nghỉ phép là gì?”
“Chuyện này……”
Lục Tân suy nghĩ một chút rồi nói:
“Là việc cá nhân.”
Sau khi nghe câu trả lời ngắn gọn của hắn, Trần Tinh im lặng một lúc lâu, cô ấy nói:
“Trong cuộc tấn công lần trước, ngươi đã có nhiều đóng góp trong việc trợ giúp Thanh Cảng chống lại Quốc Đảo. Nếu tính theo điểm cống hiến, ngươi đã được thăng trực tiếp lên nhân tài đặc thù cấp 4 của Thanh Cảng, có thể được hưởng những quyền lợi do Thanh Cảng sắp xếp. Vậy nên, dù đó là vấn đề cá nhân, ngươi vẫn có thể xin trợ giúp từ Đặc Thanh Bộ, chúng ta sẽ cố gắng giúp ngươi. “
“Ta e là không được.”
Lục Tân khẽ thở dài:
“Ta cần phải đi ra ngoài thành để giải quyết việc này.”
Trần Tinh có chút ngạc nhiên:
“Đi đâu thế?”
Lục Tân suy nghĩ một chút rồi nói:
“Chủ thành.”
“Chủ thành....”
Về phía Trần Tinh, cô ấy nhất thời cảm thấy vô cùng rối loạn và hoảng sợ, bên đầu dây kia phát ra tiếng kinh ngạc của không ít người.
Điều này khiến Lạc Tân có chút ngạc nhiên: Có rất nhiều người ở đó sao?
Một lúc sau, giọng nói trầm tĩnh của Trần Tinh vang lên:
“Ngươi có thể nói cho chúng ta biết vì sao không?”
“Cái này... không tiện nói cho lắm.”
Lục Tân hơi miễn cưỡng khi cự tuyệt lãnh đạo, ngập ngừng nói:
“Vì là việc cá nhân, ta có thể không nói được không?”