Chương 485: Tèn Tèn
Cảm nhận được sự sợ hãi trong giọng nói của cô giáo Tiểu Lộc, Lục Tân cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng trống rỗng.
Hắn vô thức nắm lấy lòng bàn tay của cô giáo Tiểu Lộc, muốn an ủi cô.
Nhưng cô ấy giật mình bị điện giật rồi co người lại, chao đảo suýt ngã ra phía sau.
“Thật ra ngươi không cần sợ hắn…”
Lời an ủi của Lục Tân vừa chuẩn bị xong, mới nói được một nửa, liền bị khựng lại.
Hắn nhìn thấy trong ánh mắt của cô giáo tràn ngập sự sợ hãi, không thể che giấu hết.
“Xin lỗi xin lỗi…”
Khi nhận ra sự sự ngạc nhiên trong đôi mắt đối phương, cô giáo Tiểu Lộc đã phản ứng dữ dội.
Cô xin lỗi sốt sắng, nói liên tục:
“Đừng hiểu lầm ta, ta không phải, thực sự không phải, ngươi đừng…”
Trong khi nói, cô cũng vô thức đưa tay ra, dường như muốn nắm lấy tay Lục Tân.
Nhưng có thể dễ dàng nhìn ra, hành động của cô cũng đang chần chừ, giống như cô ấy tự ép mình nắm lấy tay Lục Tân vậy.
“Ta biết, chuyện năm đó không thể trách ngươi…Nhưng ta vẫn không thể ngừng sợ hãi, thực sự xin lỗi, ta không khống chế được nữa…”
Lục Tân chậm rãi thu tay lại, trong lòng có chút kỳ lạ và khó xử.
Hắn chợt nhận ra…Hóa ra, người cô giáo Tiểu Lộc sợ không phải chủ nhiệm, mà là mình.
…
Lục Tân im lặng, cảm xúc trống rỗng.
Thật ra, hắn biết cô giáo Tiểu Lộc đã sợ hãi từ trước, chỉ là hắn không muốn đối mặt với điều đó mà thôi.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ sợ hãi trên khuôn mặt của cô ấy, trong lòng hắn vô cùng khổ sở.
Ngay cả hắn cũng không thể giải thích được, hắn cảm thấy buồn vì thấy cô giáo Tiểu Lộc sợ hãi hắn hay vì dù cô rất sợ nhưng vẫn ép mình lại gần an ủi hắn.
Nhưng hắn cũng không biết vì sao cô giáo Tiểu Lộc lại có thể vượt qua nỗi sợ hãi nữa?
Đây là điều mà hắn muốn hỏi từ lâu, nhưng bây giờ …
Trên thấu kính bên mắt trái hiện lên những dữ liệu của cô giáo Tiểu Lộc, có nghĩa tinh thần của cô đang dao động rất mạnh.
Cường độ tinh thần của người bình thường chỉ khoảng 10 điểm, trong trường hợp bình thường hầu như không thể phát hiện ra bức xạ tinh thần của bọn họ. Nhưng theo phản ứng của cặp kính này cho thấy, tâm trạng của cô giáo Tiểu Lộc đang thay đổi liên tục, chỉ cần hơi áp lực một chút, chắc chắn cô ấy sẽ lập tức suy sụp…Sao hắn có thể ép buộc cô ấy nữa chứ?
Lục Tân cố gắng gượng cười, dù có hơi miễn cường.
“Ta biết bộ dạng của ta khi mất bình tĩnh trông rất hung dữ và đáng sợ…”
Hắn cố gắng khiến cho giọng nói của mình trở nên ôn hòa, chọc cô cười:
“Ngươi xem, bị ta hù doạ rồi a.”
“À…thì….”
Cô giáo Tiểu Lộc cũng cố gắng phối hợp với Lục Tân.
Nhưng dù cố thế nào, cô cũng không thể cười như trước đây.
Hai người cố gắng tỏ vẻ như không có chuyện gì, trông vừa vụng về vừa ngượng ngùng.
“Quên đi…”
Lục Tân nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi đứng lên, nói với cô giáo Tiểu Lộc:
“Buổi chiều ta còn phải làm việc nên sẽ đi trước. Ngươi rửa bát một mình nhé…”
Cô giáo Tiểu Lộc như muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc chỉ có thể gật đầu một cái.
Lục Tân cầm cái túi, từ từ rời khỏi văn phòng, cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Hắn khẽ ngẩng đầu thì thấy đám trẻ đang đứng ở hành lang và trong lớp học bên cạnh, tay bưng bát cơm nhìn mình.
Tai bọn trẻ rất thính, có lẽ chúng đã nghe thấy tiếng khóc của cô giáo Tiểu Lộc.
“Anh trai, có chuyện gì vậy ạ?”
Thằng bé mũi chảy nước thì thầm hỏi thằng bé mũi đỏ bên cạnh.
Thằng bé mũi đỏ nhìn Lục Tân chằm chằm, nói đầy ẩn ý:
“Cãi nhau.”
“Hả?”
Thằng bé mũi chảy nước ngạc nhiên, vui mừng nói:
“Vậy ta có cơ hội rồi?”
“Không.”
Thằng bé mũi đỏ liếc nó một cái:
“Ngươi còn không mua nổi kẹo mời cưới.”
Lục Tân đi lướt qua đám trẻ con tò mò đang xì xào bàn tán, chậm rãi đi xuống lầu, khi đến góc lầu ba liền thấy ông An bảo vệ tay đang cầm chén rượu nhỏ, trên bàn là một đĩa khoai tây bào vụn và một quả trứng vịt muối.
Ông ấy chậm rãi uống rượu, cũng không ngẩng đầu, như không muốn nói chuyện với Lục Tân, nhưng ông vẫn trầm giọng nói:
“Đừng hiểu lầm, cô ấy không sợ ngươi.”
Lục Tân quay đầu nhìn ông lão, nhẹ gật nhẹ rồi tiếp tục đi xuống lầu.
Hắn rảo bước, ánh nắng nhàn nhạt ở trên đầu khiến Lục Tân cảm thấy vô cùng trống trải.
Hắn đi đến trạm gác, lấy chiếc xe máy cất ở đây rồi phóng đi, cứ thế lang thang trên đường.
Xe của hắn là loại động cơ đốt xăng, vì vậy hắn hiếm khi lãng phí nhiên liệu như vậy. Nhưng hôm nay thì khác, hắn không muốn tiết kiệm tiền nữa. Tuy nhiên, hắn nhanh chóng dừng lại ở một quảng trường…Dù sao xe này cũng rất tốn xăng.
Hắn ngồi trên một băng ghế dài, chậm rãi hút một điếu thuốc.
Có một đôi tình nhân ngồi cách đó không xa đang dính chặt lấy nhau, vô cùng ngọt ngào thân mật.
Chàng trai giấu một bông hồng trong chiếc túi sau lưng, có thể hắn đang chuẩn bị biểu diễn một trò ảo thuật.
Lục Tân liếc nhìn bọn hắn, có chút hâm mộ.
Nhưng hắn liền sớm thôi ghen tị, vì hắn thấy một người thứ ba ở giữa hai người.
Đó là em gái, cô bé ngồi xổm trên lưng ghế và nhìn xem hai người kia.
Mắt cô bé lập tức sáng lên, cô xé trụi hoa hồng của người ta rồi nhếch mép cười.
“Tèn ten…”
Chàng trai vung tay quá đà, cành hoa trụi lủi đâm vào mặt cô gái.
Hắn lúng túng, còn cô gái thì chết lặng.
Sau đó, đối phương tức giận đứng dậy bỏ đi, người còn lại vội vàng đuổi theo và không ngừng giải thích.