Chương 490: Xin Nghỉ Việc
Trong văn phòng bên cạnh, chủ nhiệm Lưu đang hồi hộp chờ.
Lúc đầu ông ta không có ở văn phòng, sau đó, khi vừa mới trở về từ bên ngoài sau khi ăn cơm với khách hàng, ông ta liền nghe Lục Tân đã trở lại.
Ông ta bị dọa đến tỉnh cả rượu.
Vốn muốn đi chào hỏi Lục Tân một tiếng, nhưng thấy Lục Tân đang lặng lẽ ngồi trong văn phòng, không biết đang bận việc gì, ông ta bèn quay về phòng làm việc của mình trước, không ngờ ông ta vừa đặt mông ngồi xuống chưa lâu, Lục Tân đã gõ cửa …
“A, Tiểu Lục đến rồi đấy à. Mau vào đây mau vào đây, ngươi về khi nào đấy?”
Chủ nhiệm Lưu vội vàng đứng dậy nghênh đón Lục Tân, ông ta tiện tay cầm chiếc ly giấy bên cạnh lên để rót nước giúp hắn.
“Không cần phiền phức như vậy đâu.”
Lục Tân mỉm cười ngồi xuống, sau đó nói với chủ nhiệm Lưu:
“Chủ nhiệm, thật ngại quá, ta lại có chút chuyện riêng…. Cho nên, ta đến đây tìm ngươi là để…”
Chủ nhiệm Lưu nghe vậy thì vui mừng ra mặt:
“Ngươi lại muốn xin nghỉ phép?”
Lục Tân chậm rãi lắc đầu và nói:
“Không phải, ta đến đây là để xin từ chức.”
“Cái gì?”
Chủ nhiệm Lưu lập tức choáng váng ngay tại chỗ, hai bờ má mập mạp run lên trông thấy.
Niềm vui bất ngờ đến quá đột ngột, bỗng trở thành sự kinh hãi…sao hắn lại muốn thôi việc?
Chủ nhiệm Lưu lập tức tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng kinh hoàng: Lần này, rốt cuộc hắn và Phó tổng Tiếu đến chủ thành để làm gì?
Hai ngày nay ông ta không thể liên lạc với Phó tổng Tiếu và Tổng giám đốc Tiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bây giờ Lục Tân muốn từ chức, lẽ nào cuối cùng Lục Tân đã nhận ra bản thân không thể phát triển nếu tiếp tục ở trong thành phố này?
Vậy trước khi rời đi, liệu hắn có đột nhiên trở nên điên loạn và…
…
Nghĩ đến đây, ánh mắt của ông ta bỗng trở nên hơi đờ đẫn, sau đó ông ta không khỏi nhìn chằm chằm túi áo của Lục Tân.
“Ngươi nhìn chằm chằm vào túi áo của ta làm gì?”
Lục Tân cũng thấy hơi khó chịu trước ánh mắt của chủ nhiệm Lưu, hắn khẽ di chuyển thân thể, nói với vẻ thành khẩn:
“Làm việc ở công ty mấy năm qua, ta cảm thấy…rất vui, vốn dĩ ta cũng hy vọng được tiếp tục làm việc trong công ty, nhưng hiện tại ta có chút chuyện phải ra khỏi thành phố một thời gian, chưa rõ khi nào sẽ quay trở lại. Vì vậy, ta chỉ có thể xin từ chức…”
Lục Tân nói những lời này rất chân thành và thật lòng.
Suy cho cùng, công ty vẫn khác với Đặc Thanh Bộ, hắn không thể vắng mặt ở công ty một thời gian dài.
Hơn nữa, trước đó chủ nhiệm đã duyệt cho hắn nghỉ phép có lương, sao hắn có thể nhận lương bình thường mà nghỉ phép lâu như vậy được?
Vì vậy, lần này hắn đến đây là để xin chủ nhiệm cho phép hắn từ chức.
Đương nhiên, hắn cũng cần quyết toán tiền lương trước đây của mình.
“Ngươi…”
Nhìn ánh mắt chân thành của Lục Tân, cơ thể của chủ nhiệm Lưu khẽ run, ông ta đột ngột đứng lên.
Ông ta nắm tay Lục Tân, cơ mặt giật giật, trông có vẻ thực sự xúc động rồi run giọng nói:
“Ngươi không thể đi được…”
“Hả?”
Lục Tân đột nhiên cảm thấy choáng váng.
“Tiểu Lục, lần này rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chủ nhiệm nhìn Lục Tân với vẻ quan tâm, ông ta hỏi han một cách nghiêm túc:
“Em gái ngươi lại không khỏe sao?”
Lục Tân thẫn thờ một lúc, sau đó mới có phản ứng, hắn vội nói:
“Không phải, em gái ta rất khỏe.”
“Ồ, người ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện.”
Chủ nhiệm Lưu chậm rãi nói với vẻ trầm tư:
“Vậy bây giờ Phó tổng Tiếu…thế nào rồi?”
“Phó tổng Tiếu ư?”
Lục Tân suy nghĩ một hồi rồi thở dài:
“Hắn chắc không ổn lắm.”
Chủ nhiệm Lưu dựng tóc gáy và run giọng nói:
“Sao vậy?”
Lục Tân thành thật nói:
“Dì của Phó tổng Tiếu, cũng chính là người mẹ kế đó, dường như có vẻ bất mãn với hắn, sau đó…Haizzz, tóm lại là cô ta đã làm một số chuyện không hay, đã bị các bộ phận có liên quan bắt đi. Phó tổng Tiếu và Tổng giám đốc Tiêu chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Vì bộ phận có quy định về bảo mật nên Lục Tân đương nhiên không thể nói quá chi tiết.
Nhưng chủ nhiệm Lưu nghe xong, khuôn mặt bỗng trở nên cứng đờ:
“Hai người phụ nữ bên cạnh Phó tổng Tiếu…Một người thì đã nhập viện…Người còn lại thì đã bị bộ phận có liên quan bắt đi…Chuyện này là một vở kịch ly kỳ phức tạp đen tối và ngược tâm đến mức nào…”
Những suy nghĩ này khiến ông ta run lên, thậm chí sởn cả tóc gáy.
Ông ta phải dùng đến hơn mười năm trải nghiệm công việc văn phòng mới có thể bình tĩnh lại và nói một cách nghiêm túc:
“Tiểu Lục này, ngươi tuyệt đối đừng cảm thấy quá áp lực, công ty và nhân viên vẫn luôn có tình cảm, trước đây chẳng phải ta cũng từng duyệt cho ngươi nghỉ phép hay sao? Không sao, ngươi cứ việc bận việc của ngươi đi, khi nào xong việc thì quay lại…Haizzz, ta cũng từng trải qua một thời tuổi trẻ như ngươi, chuyện tình cảm đôi khi rất khó nói, nhưng điều quan trọng nhất là phải giữ cho tâm được bình tĩnh…”
Lục Tân nghe xong thì cảm thấy có chút bối rối, sao những lời của chủ nhiệm lại phức tạp và thâm thúy đến vậy?
Tuy nhiên, từ biểu cảm của chủ nhiệm, Lục Tân cũng nhận ra chủ nhiệm thực sự chân thành muốn giữ hắn lại.
Thật cảm động…
Trước đây, hắn thậm chí từng nghi ngờ rằng chủ nhiệm không thật lòng đối tốt với mình àm chỉ đang sợ mình…
Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy bản thân không nên nghĩ như vậy.
“Tuy nhiên, lần này có thể ta phải rời đi rất lâu…”
Lục Tân hơi ngượng ngùng giải thích:
“Ta thật sự cảm thấy rất ngại khi vẫn cứ nhận lương như vậy…”