Chương 491: Bắt Đầu Xuất Phát
“Không sao cả.”
Chủ nhiệm nói:
“Ta sẽ làm thủ tục để ngươi tạm thời nghỉ phép không lương. Bây giờ ngươi cứ quyết toán lương trước, nhưng vị trí công việc vẫn để dành lại đó cho ngươi. Ngoài ra dự án ngươi giúp công ty giành được nay đã phát triển thành dự án hợp tác lâu dài…Hoa hồng và tiền thưởng công việc sao có thể thiếu phần của ngươi được?”
“Nếu như vậy …”
Lục Tân thật sự cảm động.
Hắn cũng không phải là người thích làm bộ làm tịch, sau một hồi suy nghĩ thấu đáo, cuối cùng hắn cũng gật đầu:
“Được rồi!”
Sự việc đã được quyết định như vậy đấy.
Chủ nhiệm nhiệt tình tiễn Lục Tân trở về phòng làm việc, ông ta bày tỏ Lục Tân cứ việc bận việc riêng cho xong, những thủ tục khác đã có ông ta lo liệu.
Mãi cho đến khi Lục Tân quyết toán xong khoản lương trước đó và xách túi rời khỏi công ty,. Củ nhiệm mới thở phào nhẹ nhỏm rồi quay trở lại văn phòng của mình. Chưa được bao lâu ông ta lại thò đầu ra ngoài gọi thư ký Tiểu Vương vào văn phòng, ông ta lo lắng nói:
“Mau liên hệ với Phó tổng Tiếu…Người thanh niên mang theo súng đi làm đó muốn từ chức!”
Tiểu Vương ngẩn người:
“Còn có chuyện tốt như vậy sao?”
“Tốt cái gì mà tốt chứ?”
Chủ nhiệm trừng mắt nhìn hắn rồi nói:
“Ai mà biết được bây giờ hắn đang làm cái gì, hắn đột ngột từ chức như vậy, ngộ nhỡ hắn đã gây ra chuyện gì đó…Rồi muốn chạy trốn, ta thả hắn đi như vậy, sau này lỡ bị truy cứu trách nhiệm thì sao? Hơn nữa, ngộ nhỡ nếu không phải vì hắn đã gây ra chuyện gì đó mà là vừa cãi nhau với Phó tổng giám đốc khiến đôi bên bất mãn lẫn nhau, nếu ta để hắn đi, chẳng phải Phó tổng Tiếu sẽ hận ta đến chết?”
Tiểu Vương vội gật đầu lia lịa:
“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
Chủ nhiệm nghiêm mặt nói:
“Một là nhanh chóng liên hệ với Phó tổng Tiếu, báo cáo sự việc này cho hắn, nghe thử ý kiến của hắn thế nào. Nếu chắc chắn không có vấn đề gì thì hãy giải quyết thủ tục nghỉ việc không lương cho hắn, ngược lại…. ta sẽ lập tức xin nghỉ phép, ngươi cứ nói là hôm nay ta không đến công ty.”
Rời khỏi công ty, Lục Tân cũng không nhàn rỗi, hắn lại quay trở lại Văn phòng An ninh, lúc này vừa khéo là giờ ăn cơm.
Trong phòng làm việc trên lầu bốn của Văn phòng An ninh, Lục Tân nghiên cứu bản đồ quân sự và một số tin tức về thành phố trung tâm, chờ đợi.
Đến khoảng bốn giờ chiều, tài liệu mà hắn cần gửi đến thành phố trung tâm đã được chuyển đến từ chủ thành. Ngoài ra còn có những đồ dùng mà hắn cần mang theo khi ra ngoài lần này. Rõ ràng là có nhiều thứ như vậy, không biết họ đã nhét chúng vào một chiếc hộp sắt như nào.
Tuy nhiên, chiếc hộp này cũng rất hữu dụng vì nó có thể được đặt trên ghế sau của xe máy.
Ngoài ra trên chiếc hộp này còn có mấy cái khe, vừa khéo có thể giúp cố định lại.
“Phù…”
Lục Tân quan sát nó một lúc, sau đó mới thở phào khi thấy mọi thứ đã được chuẩn bị hòm hòm.
Hắn không nhận lời với cô cảnh sát nhỏ ở lại đây để đợi bữa tối, mà đã chạy mô tô rời khỏi Văn phòng An ninh.
Ngày mai hắn đã phải lên đường đến thành phố trung tâm, nên đương nhiên, hôm nay hắn phải ở bên cạnh người nhà của mình và ăn một bữa thật ngon.
Tuy nhiên, trước khi về nhà, Lục Tân đã suy nghĩ rất nhiều lần, cuối cùng hắn vẫn lặng lẽ mang số tiền lương vừa mới quyết toán với công ty đến cô nhi viện, hình như hôm nay là ngày cô nhi viện tổ chức hoạt động ngoài trời, toàn bộ cô nhi viện đều vô cùng yên tĩnh, hắn trông thấy cửa lớn tầng bốn đã bị khóa, chú bảo vệ cũng không ngồi ở tầng ba như mọi khi, thế là Lục Tân đã đặt phong bì ở chỗ cửa trên tầng ba.
Hắn đắn đo một hồi, lại sợ cô giáo Tiểu Lộc không phát hiện.
Hắn thầm nghĩ rồi khẽ quay đầu nhìn bông hoa nhỏ mà chú bảo vệ đã cố ý dùng lưới sắt để che lại.
…
Không hiểu biết về chốn hoang dã mà một thân một mình rời khỏi thành phố Cao Tường là một hành vi cực kì nguy hiểm.
Nhưng Lục Tân nghĩ, hắn đã từng có kinh nghiệm ra khỏi thành phố một lần, vậy hẳn cũng không sao.
Lần đầu tiên ra khỏi thành phố, thế giới bên ngoài đã để lại cho hắn một ấn tượng rất tốt. Tuy trấn nhỏ Hắc Thủy có hơi loạn một chút nhưng Xà gia ở trấn đó lại rất là tử tế, đối xử với mọi người cũng nhiệt tình, không chỉ có thái độ rất hợp tác với mình mà trước khi mình đi còn tặng cho nhiều đặc sản của vùng.
Ngay cả trấn nhỏ Khai Tâm... À mà thôi, cái này bỏ qua, những chỗ như trấn nhỏ Khai Tâm tránh được vẫn nên tránh.
...
"Kính mắt."
Lục Tân ngồi lên xe gắn máy, phóng qua cầu treo bằng thép.
Hắn nhìn con đường quanh co khúc khuỷu không biết dẫn tới đâu trước mắt, nhẹ hô:
"Bản đồ."
Mắt kính bên trái hiện ra một loạt số liệu, sau đó tập trung vào giữa, cuối cùng kết hợp thành vô số đường cong và ô vuông.
Đây là một bức bản đồ khổng lồ, gần như bao trùm toàn bộ vùng đất phương Bắc.
Bản đồ liên tục thu nhỏ lại, hình thành một mũi tên, điểm gốc ở thành phố Thanh Cảng, điểm mũi tên tới là ở chủ thành. Sau đó lại tự động phóng đại đến tỉ lệ 1: 100, đường cong màu xanh lục kéo dài về phía trước, chỉ rõ lộ trình.