Chương 492: Vừa Muốn Lại Vừa Không Muốn
“Thật tiên tiến...”
Lục Tân bĩu môi lầu bầu một tiếng, khởi động xe.
Lần trước hắn với Thằn Lằn ra khỏi thành phố vẫn còn phải sử dụng bản đồ quân sự Thanh Cảng, nhưng hiện giờ, có cái kính Ngưng Thị* này tiện hơn bao nhiêu.
* Mấy chương trước là kinh chăm chú
Số liệu Hàn Băng giúp hắn làm đã được lưu vào hệ thống của kính, có thể sử dụng lúc cần.
Theo như Hàn Băng nói, những số liệu này không những có thể giúp hắn quy hoạch lộ trình tốt nhất mà còn có thể đánh dấu ra những điểm tụ tập và thành thị bỏ hoang dọc đường đi cùng với cấp độ nguy hiểm của những thành thị và điểm tụ tập này, thuận tiện cho hắn lên kế hoạch tránh né hoặc kịp thời bổ sung vật tư.
Đối với những người đang di chuyển ngoài vùng hoang dã, đây là một vấn đề cực kì trọng yếu... nếu hết dầu giữa đường sẽ phải tự đẩy xe đến gãy chân.
Đương nhiên, Lục Tân cũng chuẩn bị một bản đồ bằng giấy nữa, phòng khi làm mất kính mắt.
Ngoài bản đồ, Hàn Băng còn cho Lục Tân hay, cô là chuyên viên tin tức của Lục Tân nên sẽ luôn mở điện thoại, bất kể ở đâu, bất kể thời điểm nào, chỉ cần Lục Tân gặp phải vấn đề gì cần cô đều có thể gọi điện cho cô để tham khảo tin tức liên quan.
Nghĩ thôi cũng thấy cảm động.
...
“Phù...”
Tại một phòng họp ở chủ thành của thành phố Thanh Cảng, thông qua màn hình, giáo sư Bạch đang quan sát Lục Tân dần biến mất nơi cuối đường.
Hắn gỡ kính ra, xoa nhẹ lên chân mày:
“Hiện tại các ngươi cảm thấy thế nào?”
Giọng nói của Tô tiên sinh vang lên trong điện thoại:
“Vô cùng muốn biết hắn đi để làm gì, lại không muốn biết hắn đi để làm gì.”
“Tít...”
Đó là tiếng ngắt điện thoại từ phía bộ trưởng Thẩm.
Giáo sư Bạch cười cười, đeo kính lên:
“Lão Thẩm đang vội lên chiến hạm à? Vội đến một câu cũng không thèm nói luôn...”
“Có lẽ hắn chỉ không thích chuyện chưa xác định được kết quả, bản thân không làm gì được thôi, ngươi lại còn cố tình hỏi hắn.”
Tô tiên sinh cười nói:
“Đội đặc nhiệm tới Quốc Đảo mới đưa tin về, ngươi biết chưa?”
Giáo sư Bạch gật đầu:
“Có phải không quá giống dự liệu của các ngươi?”
“Đâu chỉ không giống.”
Trên kênh trò chuyện, Tô tiên sinh hít một hơi:
“Chúng ta vốn tưởng rằng lần này sẽ nổ ra một cuộc chiến, nhưng đội đặc nhiệm đến Quốc Đảo lại phát hiện đối phương hoàn toàn không có ý chống cự.”
“Họ đã rơi vào tình huống không thể duy trì thêm.”
“Trước đây, khi đội đặc nhiệm công khai thân phận, chuyện thứ nhất họ làm là lấy ra lệnh truy nã Diệp lão cùng với tay dị biến giả kia, cắt đứt mọi quan hệ với hai kẻ này. Đồng thời thể hiện ý nguyện muốn gia nhập Thanh Cảng chúng ta... Lúc đó ta mới hiểu được, thì ra lão già kia quả thực rất nhẫn tâm với chính mình...”
Việc này dường như đã nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng giáo sư Bạch lại không hề bất ngờ,:
“Cho nên, nếu lão hạm trưởng thành công thì Quốc Đảo sẽ chính thức xâm lược, tiếp quản Thanh Cảng, nếu lão hạm trưởng thất bại, họ sẽ lập tức quy hàng, gia nhập Thanh Cảng?”
“Lão hạm trưởng thật sự dùng tính mạng của mình để đổi lấy một tia hy vọng cho Quốc Đảo... Nhưng họ không sợ Thanh Cảng sẽ sinh lòng hận thù, điên cuồng trả đũa dân thường của nước họ vì chuyện đó à?”
“Họ đã tính toán chu toàn mọi mặt, tin tức đã được tuồn ra ngoài từ sớm “Nếu Thanh Cảng thực sự làm vậy thì nhất định sẽ phải chịu tổn thất lớn về mặt danh dự, hơn cả những thiệt hại trong trận tập kích này...”
Tô tiên sinh bình tĩnh nói:
“Mặt khác, dù Thanh Cảng thật sự hận thù họ, nhưng khi đối mặt với đám phụ nữ và trẻ em yếu đuối tay không tấc sắt, chúng ta cũng không nhẫn tâm ra tay. Vị lão hạm trưởng kia hẳn cũng nắm được điểm này mới quyết định liều đánh cược một phen.”
“Cho nên, họ tính bắt chẹt chúng ta vì chúng ta biết phân biệt phải trái à?”
“Chỉ còn lại phụ nữ, trẻ em và người già?”
Giáo sư Bạch đẩy mắt kính, nắm lấy trọng điểm.
Tô tiên sinh khẽ thở dài, nói:
“Đúng, những thứ còn lại kia, ta nghĩ không tính là người...”
“Đây chính là nguyền rủa mà vị lão hạm trưởng kia nói?”
Tô tiên sinh nhanh chóng nghĩ tới điểm then chốt, nhẹ thở dài rồi chậm rãi nở nụ cười:
“Lão hạm trưởng rất hào phóng, một lúc cho chúng ta cả kho tài liệu nghiên cứu lớn như vậy...”
…
“Đừng khinh thường dê... Dê mà hung tàn lên thì khó có thể tưởng tượng nổi...”
Vừa khe khẽ hát, Lục Tân vừa lái mô tô phóng trên đường nhỏ.
Hắn bắt chước Thằn Lằn, vừa đi vừa ca hát cho đỡ nhàm chán.
Có điều, hắn cảm thấy mình hát không được dạt dào tình cảm như Thằn Lằn, lời ca cũng không thuộc lắm.
Lần trước, khi ra khỏi thành phố với Thằn Lằn, mẹ và em gái ngồi ở ghế sau, mọi người có thể vừa đi vừa trò chuyện, xem em gái bị hất văng, nhưng lần này, cả mẹ và em gái không đi cùng hắn.
Có thể là vì chiếc xe gắn máy này đã bị chất đầy đồ, yên sau cột hòm đựng đồ, hai bên còn treo chó robot với hòm vũ khí. Nếu mẹ ngồi xe thì chỉ có thể khoanh chân ngồi trên hòm đựng đồ ở yên sau.
Bà không thích tư thế ngồi thiếu nhã nhặn.