Chương 493: Dọc Đường
Còn em gái, vốn em ấy có thể ngồi trên tay lái, nhưng dạo này hình như em gái có đồ chơi mới nên không bám mình nữa.
Vì thế, đã bàn trước là cả nhà cùng đi thăm người thân nhưng cuối cùng chỉ còn mỗi hắn cưỡi xe máy tạch tạch lên đường.
Con đường hắn đang đi là đường có một đội xe tải thường xuyên qua lại. Vì có quá nhiều xe lưu thông thường xuyên, đường lại không được bảo trì tốt nên mặt đường bị rạn nứt rất nhiều, gồ ghề ổ gà ổ voi. Xe đi nhanh quá, đường sẽ mù mịt bụi, thân xe vốn có màu sáng bạc giờ đã bị phủ một lớp bụi. Hai bên đường đi đều là cỏ dại xanh um và những hàng cây cao lớn nhưng yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe máy của hắn.
Một nghìn bốn trăm km...
Đây là khoảng cách từ Thanh Cảng đến chủ thành được hiển thị trên bản đồ.
Trước đó, khi Hàn Băng lên kế hoạch giúp hắn, cô từng kiến nghị mỗi ngày hắn chỉ đi tối đa bốn trăm km, sau đó nên kiếm chỗ nghỉ ngơi.
Đi trên hoang dã không thể quá nóng vội, nếu không sẽ gặp chuyện không may.
Nếu vậy, mình cần chừng bốn ngày mới có thể tới chủ thành, như vậy cũng ổn.
Còn tới chủ thành rồi thì sao nữa, Lục Tân chưa nghĩ tới.
Hiện nay hắn mới chỉ có địa chỉ của người tên là Trần Huân kia, mà địa chỉ này vẫn là địa chỉ cũ từ lúc vị dị biến giả gì đấy tìm được hắn, bây giờ có khi nơi đó đã chẳng còn ai, nhưng Lục Tân tin rằng mình có thể tìm được hắn.
Còn về chủ thành, đó là điểm trung tâm của liên minh mười hai thành phố Cao Tường. Nơi có viện nghiên cứu Nguyệt Thực, đồng thời cũng là trung tâm của thành phố Cao Tường. Một trong những thành phố phồn hoa nhất. Lục Tân nghĩ, người ở đó nhất định cũng rất có hiểu biết, tuy hắn một thân một mình tới đó tìm người nhưng hẳn sẽ có rất nhiều người tình nguyện trợ giúp hắn thôi.
...
Đến trưa, Lục Tân dừng lại giữa một khu đất trống trải, thăm dò xung quanh một lượt, xác định không có gì nguy hiểm mới lượm một ít củi đốt, lấy bật lửa châm lên, lấy một cái nồi nhôm nhỏ, nấu một nồi mì tôm, bỏ vào đó một miếng thịt bò hộp thật to.
Ăn xong, hắn uống ít nước, xúc đất đổ lên đống lửa rồi thu dọn đồ đạc, tiếp tục lên đường.
Mặc dù đây là lần đầu tiên ra khỏi thành phố nhưng Lục Tân còn nhớ rõ, lần trước ra khỏi thành, Thằn Lằn đã dạy hắn cần chú ý những gì, lần này hắn chấp hành rất nghiêm túc.
Tầm bốn, năm giờ chiều, Lục Tân bắt đầu mở bản đồ tìm tòi địa điểm có thể nghỉ qua đêm.
Nghe nói, khi Trăng Đỏ mọc lên, trong khu vực hoang dã thường xuyên gặp phải một vài thứ thần bí, khiến người ta gặp phải nguy hiểm khó lường.
Vì thế, khi di chuyển trong nơi hoang dã, tốt nhất là tìm được một chỗ để dừng chân cắm trại trước khi trời tối.
Tuy Lục Tân cảm thấy nói thế nghe không khoa học lắm nhưng vẫn tuân thủ theo nguyên tắc này.
Hơn nữa, di chuyển đến chừng bốn, năm giờ rồi nhanh chóng tìm chỗ nghỉ ngơi cũng là kế hoạch Hàn Băng đã thiết lập cho hắn.
Kế hoạch này cũng có căn cứ khoa học của nó.
Hắn không cần nghỉ nhưng xe máy cần nghỉ...
Bình xăng xe của hắn đã được cải tạo lại, đổ đầy xăng thì chừng được chục lít, đủ cho hắn chạy chừng ba trăm km. Ngoài ra, hắn còn mang theo một can chừng mười lăm lít, tính tổng ra có thể đi được hơn bảy trăm km.
Trên lý thuyết, dọc đường Lục Tân chỉ cần tìm chỗ đổ xăng một lần nữa là đủ.
Nhưng có một vấn đề không thể bỏ qua, đó là nước.
Xe máy ô tô di chuyển, khối lượng phụ trọng đều được tính toán tỉ mỉ, vì thế hắn chỉ mang theo ba chai nước thể tích một lít mà thôi.
Lúc trưa nấu mì đã dùng hơn nửa chai, ăn hơi nhiều thịt bò hộp, lại hơi khát nên hắn đã uống nốt bình nước.
Còn lại có hai chai nước chắc chắn không đủ, cần tìm chỗ bổ sung thêm.
Dọc đường đi, hắn không thấy nguồn nước nào, huống hồ, dù tìm thấy thì lọc nước cũng rất phiền toái.
Cho nên, tìm một điểm tụ tập để nghỉ ngơi và bổ sung nguồn nước là lựa chọn tốt nhất.
...
“Kính mắt, hiển thị các điểm tụ tập quanh đây...”
Lục Tân ra lệnh, hình ảnh trên mắt kính bắt đầu biến hóa.
Ngay sau đó, trên mắt kính hiện ra ba điểm bất đồng, có điểm lóe lên ánh đỏ, có điểm lóe ánh xanh, lại có điểm màu đen.
Màu sắc đại diện cho những mức độ nguy hiểm khác nhau, màu đỏ chắc chắn đã có lực lượng vũ trang chiếm giữ, màu đen là không có đội ngũ được vũ trang đầy đủ, đồng thời phải chuẩn bị sẵn tinh thần nổ súng và hy sinh, cho nên khỏi nghĩ tới chuyện đi vào đó.
Lục Tân muốn đi thăm người thân, không phải đến đánh nhau, c hắn lựa chọn điểm có màu xanh.
Điểm xanh cách nơi này chừng ba chục km, trước khi màn đêm buông xuống là có thể tới nơi.
...
Tích tích tích tích...
Xe máy phát ra những tiếng nổ đơn điệu, Lục Tân tìm một đường nhỏ để quẹo xuống.
Đường tới điểm tụ tập kia khó đi ngoài dự đoán, đầy những hố to và đá vụn. Nếu chiếc xe gắn máy này không được dùng lốp chống đinh - hàng phát minh của Đặc Thanh Bộ thì khéo đám đá sắc bén trên đường đã chọc thủng lốp xe rồi cũng nên.