Chương 494: Chào Đồng Hương
Dọc đường đi, có một khúc hắn còn phải phi thẳng vào lòng sông cạn, sau đó lại đẩy xe đi lên.
Đi dọc đường nhỏ thường cũng phải trải qua mấy khúc nhiều cây cối âm u.
Trong hoang dã có rất nhiều loại rừng rậm thế này, qua ba chục năm sinh trưởng thoải mái, mỗi một thôn xóm bỏ hoang đều biến thành những khu rừng như vậy.
m u, quỷ dị, dày đặc, không biết có thứ gì đang ẩn nấp trong đó.
Nhưng hầu như tất cả các đường nhỏ đều phải xuyên qua hoặc đi sát qua những nơi như vậy.
Có điều, cuối cùng Lục Tân vẫn còn may mắn, trước thời khắc màn đêm buông xuống, hắn thuận lợi tới gần điểm tụ tập.
...
Từ xa nhìn lại, hắn nhận ra đó là một thôn xóm nhỏ nằm nép bên chân núi.
Xung quanh đó là đồng ruộng được khai khẩn, chứng tỏ nơi này thực sự có người ở, nhưng xa xa nhìn lại hoàn toàn không thấy ánh đèn ánh lửa gì, chỉ có cây cối rậm rạp che khuất hết thảy, không khác gì so với những thôn làng âm u nằm giữa rừng rậm dọc đường hắn nhìn thấy.
"Trình độ phủ xanh tốt thật..."
Lục Tân cảm khái rồi lái xe mô tô bành bạch phóng lên con đường nhỏ dẫn tới thôn làng đen kịt và an tĩnh kia.
"Có ai không?"
Hắn dừng xe, chân chống đất, nhìn về phía những phòng ốc tối om, hô to:
"Ta muốn ở nhờ một đêm."
Xung quanh yên lặng như tờ.
Chỉ có trăng đỏ trên đỉnh đầu chiếu xuống thôn làng nhỏ tĩnh lặng này.
Xung quanh đây, cây cối mọc rậm rạp, dưới ánh trăng, trông chúng như đang giương nanh múa vuốt.
"Chíttt..."
Trong bóng tối bỗng có một tiếng kêu thảm thiết ghê rợn truyền đến, nghe rùng cả mình, chói tai đâm thẳng vào màng nhĩ người ta.
Lục Tân vội quay người, thấy cạnh một nóc nhà cũ kĩ, em gái đứng đó tự bao giờ.
Con bé thản nhiên ôm một con gà cao su, bên cạnh còn có một con chó con không có da.
Con gà cao su kia giống như từng bị xé nát rồi vá lại, thân dày đặc những đường may, thậm chí còn có những chỗ vặn vẹo méo mó vì khâu nhầm.
Theo lý mà nói, khâu lại như thế hẳn nó không kêu được nữa mới đúng.
Nhưng con gà này của em gái không chỉ kêu được mà còn kêu thảm hơn nữa, làm người ta nghe như đang khóc.
Em gái lạnh lùng túm con gà cao su kia, nhìn xuống gian nhà bên dưới, bĩu môi một cái.
...
"Em gái đúng là em gái, vẫn biết đến báo tin cho mình vào thời điểm quan trọng..."
Lục Tân xác định căn phòng này có người, bèn quay mặt về đó hô to:
"Có ai không?"
"Xin đồng bào đừng sợ, ta từ Thanh Cảng tới, chỉ ở nhờ một đêm, mai sẽ đi ngay."
"Soạt."
"Soạt."
Lúc này, hai bên đường chợt xuất hiện những tiếng loạt soạt.
Có bóng người lưng còng xuất hiện từ trong bóng tối, thoạt nhìn phải chừng mười mấy người, tất cả đều lẳng lặng nhìn Lục Tân.
Họ trông hết sức kì lạ, trong bóng đêm, con mắt họ như đang phát sáng.
"Đúng là có người mà..."
Lục Tân vui vẻ hẳn lên, bao nhiêu người tụ tập ra đón mình như vậy, thật nhiệt tình.
...
“Chào đồng hương, ta đến từ Thanh Cảng, xin ngủ nhờ một đêm, ngày mai sẽ đi.”
Lục Tân giải thích với những người trong thôn một cách thân thiện.
Ra đường, xã giao là điều không thể thiếu.
Dù người trong thôn này nhìn có chút kỳ quái, họ ai cũng sụp vai, nghiêng lưng, một chân chống phía trước, một chân dắt ra sau, cả người khom xuống. Khi nhìn người khác cũng phải nghiêng đầu rồi chầm chậm ngửa mặt ra sau.
Nhưng Lục Tân không vì vậy mà nhìn họ bằng ánh mắt khác.
Có thể vì sống ở hoang dã nên họ bị suy dinh dưỡng.
Khi nói đến đây, hắn ngửi thấy mùi thịt phảng phất từ sâu trong thôn, vì thế nụ cười của hắn càng chân thành.
Sự khác biệt giữa thịt hầm và đồ hộp thật quá khác biệt.
.....................
Thấy Lục Tân tươi cười, người trong thôn đều im lặng nhìn hắn.
Lục Tân vẫn mỉm cười với họ.
Nhưng những người dân vừa trầm tính vừa hiền lành ở đây lại cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Có không ít người quay đầu lại.
“Chỉ có mình ngươi à?”
Một ông lão chậm rãi bước ra từ trong đám đông, ông ấy mặc một chiếc áo lông rách nát, nếp gấp vừa đen vừa sâu.
“Đúng vậy.”
Lục Tân nhìn ông lão:
“Các ngươi không cần căng thẳng, ta chỉ muốn ở nhờ mà thôi.”
Nói xong, hắn ngửi thấy mùi thịt ngày càng rõ ràng, rõ ràng là đang đói bụng.
Hắn nói tiếp:
“Nếu có thể chuẩn bị thêm bữa tối thì tốt quá, ta sẽ trả tiền.”
Ông lão kia yên lặng nhìn Lục Tân từ trên xuống dưới rồi chậm rãi gật đầu:
“Vậy ngươi đi theo ta.”
“Vậy là đồng ý rồi à?”
Lục Tân nhẹ nhõm.
Không uổng công thông qua đội buôn và nhân viên thăm dò để xác định điểm tụ tập nào có hệ số nguy hiểm thấp nhất.
Điểm tụ tâp tương tự thường rất chào đón đội buôn và đội khai hoang.
Tuy rằng phần lớn thời gian họ ở hoang dã đều sẽ lựa chọn cắm trại để dừng chân, nhưng lúc bình thường cũng sẽ trao đổi thức ăn và muối với những người ở điểm tụ tập, thường xuyên qua lại nên từ đó họ cũng đã sớm tìm hiểu được thói quen của những điểm tụ tập nằm rải rác trên hoang dã rồi.
Bản đồ quân sự kia được tổng hợp từ nhiều thông tin khác mà thành.