Chương 495: Bà Mạnh
Lúc Lục Tân đẩy xe đi theo ông lão, mọi người liền chậm chạp tách ra hai bên, chỉ là ánh mắt của họ nhìn Lục Tân có chút đờ đẫn và vô cảm.
Lục Tân thấy không thoải mái, hắn quay đầu lại nhìn họ.
Đối phương không chớp mắt, hắn cũng vậy.
Nói chung, khi hắn cố gắng tỏ ra thân thiện với họ, đối phương sẽ chủ động quay mặt đi chỗ khác.
..............
“Ngươi ở nhà của bà Mạnh đi, bà ấy có phòng trống.”
Ông lão dẫn Lục Tân tới giữa thôn, chỉ vào một căn phòng tối om ở bên đường, khàn giọng nói:
“Người trong thôn ngủ rất sớm, nếu ngươi không có chuyện gì thì nghỉ ngơi sớm đi, đừng tự ý chạy lung tung....”
“Được.”
Lục Tân thoải mái đồng ý, nói:
“Còn cơm tối....”
Hắn còn chưa nói hết, ông lão đã xua tay, khàn giọng nói:
“Đi về hết đi!”
Sau khi nghe ông lão nói xong, những người đi theo Lục Tân, người trông ngóng từ phía xa, người trốn sau cửa sổ lén nhìn trộm hắn đều tản đi hết.
Có người chui vào căn phòng bên cạnh, có người kéo mạnh cửa sổ, cũng có người ngồi xổm bên đường nhìn chằm chằm Lục Tân một hồi, nở nụ cười quái dị rồi chậm rãi đi vào trong hẻm.
Thật ra là bò vào.
.......................
“Có thể hắn từng bị thương, mà trong thôn lại không có đủ điều kiện chữa trị.....”
Lục Tân thở dài thương xót, hắn đẩy xe vào chỗ quy định trước căn phòng, sau đó cẩn thận khóa xe lại.
“Ken két.....”
Hắn đẩy cánh cửa vào căn phòng trống, đập vào mắt hắn là một không gian tối om mà giơ tay còn không thấy đủ năm ngón.
Trong phòng hơi có mùi ẩm mốc, là kiểu tổng hợp các mùi đồ cũ, mùi ẩm ướt, mùi quần áo cũ và mùi tanh môi.
Lục Tân cứ yên lặng đứng đó một hồi, chờ đôi mắt thích ứng được với căn phòng tối om này mới dám nhìn xung quanh.
Nhờ ánh sáng mờ nhạt bên ngoài chiếu vào, hắn lờ mờ nhìn thấy một chiếc giường đất ở gần cửa sổ.
Những thứ đen sì nằm chồng chất trên chiếc giường này chính là nguồn gốc của mùi ẩm mốc này.
Hình như có một lão bà ngồi tựa đầu vào giường, bà ấy vẫn trầm ngâm nhìn hắn, ánh mắt bà ấy trong bóng tối có vẻ rất u ám.
Nếu không phải thấy được bà ấy, Lục Tân còn không biết có người đang nhìn mình như vậy.
Kỳ lạ hơn chính là Lục Tân còn cảm nhận được hình như không chỉ có mỗi bà lão đang nhìn mình.
“Chào bà....”
Lục Tân im lặng hồi lâu cũng nhiệt tình lên tiếng:
“Trong phòng không có đèn ạ?”
Bà lão ngồi ở đầu giường yên lặng nhìn Lục Tân, không nói một lời nào.
Lục Tân cười nói:
“Không sao, cũng may là ta có.”
Nói xong, hắn thuận tay đóng cửa lại rồi đó ngồi xổm trên mặt đất, lấy một cái ống đồng dài hơn mười mét từ trong túi ra, nhẹ nhàng vặn cái vòng ở trên, lập tức nó phát ra một tia sáng chói mắt, khiến cả gian phòng liền bừng sáng lên.
“Xột xoạt.. ’’
Lục Tân nghe tiếng có thứ gì đó chạy loạn xạ trong phòng.
“Đừng sợ, ta chỉnh lại chút xíu là được.”
Lục Tân mỉm cười giải thích, sau đó xoay vòng tròn ở dưới.
Ánh sáng chói lóa từ ngọn đèn bắt đầu dịu lại, cuối cùng biến thành một màu vàng ấm áp.
Sau đó Lục Tân kéo một cái nút của ống đồng xuống dưới, ánh sáng liền tản đều ra khắp phòng. Sau khi đặt đèn pin nằm trên mặt đất, nó trông giống như một cái đèn bàn không có chân đèn.
Đây là một trong mấy món vật tư mà Hàn Băng đưa cho hắn, một chiếc đèn pin đa chức năng do Đặc Thanh Bộ sáng chế.
Nó sạc điện bằng pin và năng lượng mặt trời, sau khi sạc đầy có thể duy trì cường độ điện cao hơn ba tiếng.
Nó có một khe cắm ở phần đầu, sau khi đẩy lên thì ánh sáng sẽ ngưng tụ và trở thành đèn pin.
Khi buông xuống thì ánh sáng sẽ tản ra trở thành đèn bàn.
..............
Trong phòng tràn ngập ánh sáng dịu dàng, nhờ đó mà mọi thứ trong phòng cũng hiện rõ lên.
Lục Tân thấy sát cửa sổ bên tay trái đúng thật là một chiếc giường lớn.
Trên giường là đống chăn nệm không biết vốn dĩ là màu đen hay do ẩm mốc nên mới đen xì như vậy.
Một bà lão tóc tai bù xù, mặc áo bông dày ngồi tựa vào cửa sổ, lạnh lùng nhìn hắn.
Lục Tân kinh ngạc nhìn bà ấy.
Giờ mới biết vì sao vừa rồi cảm thấy còn có người đang nhìn mình.
Bà lão ấy còn đang ôm một đứa trẻ trong lòng.
Đứa trẻ này không biết bao nhiêu tuổi mà chui rúc trong lòng của bà lão.
Nhìn từ phần đầu lộ ra thì khuôn mặt của nó đã bị biến dạng.
Hai bên má và trán của nó phồng to hơn người bình thường, mắt nó co nhỏ lại như đầu kim có lẽ vì không quen với ánh sáng, đôi mắt đông lại rất quái dị, đôi môi thì hướng lên trên để lộ hàm răng lởm chởm đen xì.
Một tay nó thò ra khỏi chăn, cả người thì cuộn tròn lại trông rất khó chịu, như đang bị co giật.
Lục Tân nhớ lại, cảm giác hơi giống với hội chứng Down mà hắn từng đọc được trong thư viện.
Ban đầu hắn muốn tìm hiểu xem mình có phải bị phân liệt hay không nên đã từng tự bổ túc kiến thức về phương diện tinh thần và các chứng bệnh lạ.
................
Dưới ánh nhìn chăm chú của bà lão và đứa trẻ, Lục Tân cười tươi chào hỏi với họ.
Thấy Lục Tân tươi cười, bà lão xoay đầu rồi nhắm mắt lại, còn đứa trẻ kỳ lạ thì nhìn chằm chằm hắn.
Lục Tân kéo một cái ghế xếp nhỏ từ dưới gầm bàn ra và ngồi xuống, hỏi:
“Trong nhà không có gì ăn à?”