Chương 496: Nấu Mì
Bà lão im lặng, giống như không nghe thấy hắn nói.
Còn đứa trẻ kia thì vẫn cứ nhìn hắn.
Lục Tân cười nói:
"Không sao, hên mà ta có."
Nói xong, hắn ra bên ngoài lấy từ trong vali ra một gói mì ăn liền và một hộp thịt bò còn thừa lại.
Hộp thịt đã được mở, mùi hương bên trong nhẹ nhàng bốc lên.
Đứa trẻ kỳ lạ đó đang nằm trong vòng tay của bà lão thì ngửi thấy mùi thơm, vù một cái nhảy xuống giường.
Tốc độ của nó rất nhanh, từ chỗ Lục Tân ngồi cách giường khoảng hai đến ba mét hơn, giữa chừng còn phải vén chăn rồi nhảy xuống giường. Vậy mà trong nháy mắt nó đã tới trước mặt Lục Tân, một phát cướp lấy hộp thịt.
"Bặc!"
Lục Tân vươn tay bắt lấy trên không trung.
Lúc hắn giơ tay, đứa trẻ đó đã ôm lấy hộp thịt chạy về giường.
"Không sao."
Tay Lục Tân vẫn còn nắm không khí, bàn tay nắm lại như đang cầm cái gì đó, hắn vừa nói vừa lắc đầu.
Là hắn đang nói chuyện với em gái.
Nhìn thấy đứa trẻ kỳ lạ này lại dám cướp đồ của mình, con bé liền muốn xông lên nhưng may mà Lục Tân kéo lại.
................
Tiếng ăn ngấu nghiến như hổ đói vang lên từ bên giường.
Lục Tân ngồi yên ở bàn ăn quan sát, hắn nhìn thấy đứa nhóc này xé miếng sắt trên hộp thịt ra rồi thò tay vào bới thịt bò ở bên trong, nước chảy ra từ miệng dính đầy cằm nó.
Nửa hộp thịt vốn không nhiều, nó nhanh chóng ăn hơn phân nửa, khi chỉ còn một miếng cuối cùng thì nó dừng lại.
Nó xé miếng thịt cuối cùng rồi đưa đến miệng của bà lão.
Lúc này Lục Tân mới cười nói:
"Không sao, ta vẫn còn, với lại thịt hộp hơi mặn, nấu với mì gói ăn mới ngon. Ta còn mấy bao mì lận, mỗi bao có năm gói."
Nói xong, hắn nhìn sang bên cạnh nói:
"Có nước không?"
Lúc này, bà lão không còn im lặng, bà vừa nhai thịt bò vừa hiền lành nhìn Lục Tân.
Giống như bà đã bị nụ cười ấm áp của Lục Tân cảm động, bà chậm rãi giơ tay chỉ về phía sau cửa.
Lục Tân vui vẻ: "Tốt quá."
…
Lục Tân đứng dậy nhìn ra sau cửa, thấy có một cái vạc lớn đen sì đựng non nửa vạc nước trong.
Hắn nở nụ cười thỏa mãn, lấy cái nồi nhôm giản dị của mình ra.
Đi ra ngoài ngó quanh, ngoài phòng có một hàng rào rách nát, hoàn toàn không còn tác dụng bảo vệ ngăn cản gì, chi bằng mình tận dụng rác rưởi đi. Hắn bèn gỡ xuống một ít gậy gỗ, đạp gãy từng cái sau đó mang về phòng.
Lục Tân lấy cái bật lửa Zippo của mình ra, châm củi, lại đổ một bình nước lớn vào nồi nhôm, chậm rãi đun nóng.
Xong xuôi, hắn mới lấy từ trên xe xuống một bộ lọc nước đơn giản, đổ nước của bà cụ kia vào trong, dùng bình hứng nước bên dưới.
Mặc dù là tay mơ nhưng Lục Tân cũng biết không thể trực tiếp lấy nước của đối phương nấu ăn được.
Nhỡ đâu trong đó có độc thì sao?
Dùng thiết bị lọc nước do Thanh Cảng sản xuất làm sạch nước xong, hắn mới dám dùng.
Thành thật mà nói, bất kể nước này có sạch hay không, dù bên trong có bỏ độc thật chăng nữa, thì độc cũng sẽ bị thiết bị lọc nước mà mình mang theo loại bỏ hết thôi.
Thiết bị lọc nước cầm tay do Thanh Cảng đặc biệt chế tạo là thứ sản phẩm mà một điểm tụ tập nho nhỏ không thể tưởng tượng nổi đâu.
Bởi vì khoa học kĩ thuật của hai bên không nằm trên cùng một trục hoành.
“Tách tách tách…”
Củi gỗ nổ lách tách trong khi đốt, mặt nước nhanh chóng sủi mấy bong bóng.
Lục Tân xé mở túi nilon hàn kín, ném một vắt mì vào, nhìn bà lão cùng tên nhóc quái dị một cái, lại cho thêm một vắt nữa.
Loại mì nén này rất chắc chắn, một vắt mì nén có thể nấu ra nửa nồi.
Lục Tân lấy đôi đũa mình mang theo, quấy quấy một chút, vắt mì nhanh chóng biến thành những sợi mì mềm mại.
Sau đó, Lục Tân lại lấy ra một hộp đồ ăn, đổ hết vào nồi.
Mì đã bị đun sôi, tỏa ra mùi hương thơm nức, cộng với mùi thịt bò đóng hộp, hương thơm tràn ngập khắp phòng.
Tên nhóc quái dị vẫn núp người bên giường, mắt nhìn chòng chọc vào nồi mì.
Khi Lục Tân lấy đũa quấy một vòng, mùi hương tỏa ra càng thêm mãnh liệt, nó không nhịn được nữa, bèn nhảy xuống giường, mang theo một con gió âm trầm lạnh người.
Nháy mắt, nó đã xông tới trước nồi, vươn tay thọc vào.
Nhưng lúc này, nó không thể thành công vói tay vào nồi, Lục Tân đã túm cổ tay nó, giữ chặt.
Tên nhóc quái dị âm trầm mặt lại, nhìn về phía Lục Tân, nhe răng đe dọa.
Hàm răng khấp khểnh, con ngươi co rút lại, thân mình cuộn lại dị dạng, móng tay đen thùi sắc nhọn chìa ra.
Ở cự li gần như vậy, mặt nó trông càng đáng sợ và quái đản.
“Anh, nó thật đáng ghét, hay là chúng ta…”
Em gái đứng bên nhỏ giọng bảo, trong bóng tối, mắt em gái lóe lên.
Nhưng Lục Tân không đồng ý, cũng không bỏ đứa trẻ này ra, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt nó, sắc mặt chậm rãi trầm xuống.
Đón nhận ánh mắt của hắn, nhóc con quái dị kia bỗng cảm thấy hơi sợ hãi, vẻ dữ dằn trên mặt biến mất, như sợ sệt điều gì.
Bấy giờ Lục Tân mới chậm rãi nói:
“Đi lấy bát đi.”