Chương 497: Đi Đi
Vừa nói, hắn vừa buông cổ tay tên nhóc quái dị ra, đối phương lập tức sợ hãi rụt về sau.
Bấy giờ Lục Tân mới phát hiện, chân của nó cũng dị dạng, bên dài bên ngắn, không phải trời sinh mà bên ngắn bị uốn lượn thành một hình dạng kì dị, eo cũng cong vẹo mất tự nhiên, giống như những người bên ngoài nhưng có vẻ nghiêm trọng hơn.
Dưới ánh nhìn soi mói của Lục Tân, nhóc con quái dị kia lùi lại bên giường, sau đó lần sờ một lát, lấy ra một cái tô.
Lục Tân nhíu mày, nói:
“Lấy hai cái.”
Nói đến đây, hắn đưa mắt nhìn bà lão kia.
Nhóc con quái dị bị ánh mắt soi mói của hắn nhìn chằm chằm vào, hơi khựng lại mất một lúc mới hiểu ý hắn.
Nó lại lần mò một lần nữa, lấy ra một cái bát từ trên bàn.
Lục Tân khoát tay, bảo nó đưa bát qua, sau đó lấy đũa gắp mì, bỏ vào hai cái bát, thêm cả thịt bò.
“Thơm không?”
Vừa gắp mì, hắn vừa nhìn tên nhóc quái dị đang chảy nước miếng, môi thoáng nở nụ cười:
“Mì nấu như thế này mới ngon, nhưng giờ còn đang nóng, ngươi mà ăn như vừa rồi là không được đâu... Đây, đưa bát này cho bà ngươi, muốn ăn phải ăn cùng nhau mới vui... Hai người các ngươi dùng bát đi, còn ta dùng cái nồi này... Đừng lấy tay bốc, ăn mì phải dùng đũa, hai cái này là một đôi...”
Nhìn Lục Tân tươi cười giới thiệu, tên nhóc quái dị lại trở nên co quắp lúng túng, sắc mặt đã không còn vẻ hung ác thô bạo, chỉ có chút mịt mờ.
Gắp mì xong, Lục Tân đổ cho họ chút nước, sau đó chuẩn bị ăn phần còn lại.
Cũng đúng lúc này, bỗng có một giọng nói nghe hơi chật vật vang lên:
“Ngươi đi đi...”
Vừa gắp đũa mì lên đến miệng, Lục Tân sửng sốt dừng lại, ngẩng đầu nhìn.
Bà lão ngồi đầu giường cầm bát mì trong tay, ánh mắt lại nhìn về phía Lục Tân, dưới ánh đèn chập choạng, sắc mặt bà ta trông có vẻ âm u khó đoán.
“Để mì lại, ngươi đi đi.”
Tưởng Lục Tân nghe không rõ, bà ta lại nói một lần nữa.
“Vì sao?”
Lục Tân đặt nồi xuống, khó hiểu hỏi:
“Ta đã mời ngươi ăn mì rồi, ngươi lại còn đuổi ta đi?”
Đối mặt với chỉ trích từ phía Lục Tân, bà lão không hề cảm thấy chút áy náy.
“Ngươi đi đi.”
Bà ta vẫn âm trầm nhìn, gương mặt bị ánh đèn chiếu vào trông càng âm u, giọng nói nghe cũng hơi quái dị:
“Nếu ngươi không đi, sẽ không đi được nữa.”
Động tác của Lục Tân thoáng chậm lại một chút, sau đó hắn lại bưng nồi lên, cười nói:
“Đúng là nên đi rồi.”
Nói xong, hắn bắt đều nghiêm túc ăn mì, quay đầu thấy em gái đang treo người trên xà nhà vẻ nhàm chán, bèn ra hiệu cho con bé. Em gái nhìn thấy trong nồi của hắn chỉ còn lèo tèo vài sợi mì, bèn nhếch miệng lộ vẻ không vừa lòng. Lục Tân bất đắc dĩ cười cười, lấy từ trong túi ra một cái kẹo, giơ lên giữa không trung:
“Có muốn ăn cái này không?”
Em gái lập tức vui mừng, kiêu căng nhận lấy cái kẹo.
Trong phòng chợt rơi vào tĩnh lặng trong thoáng chốc.
Bà lão cùng tên nhóc quái dị kia đều nhìn thấy Lục Tân lấy ra một cái kẹo, cười cười chìa vào không trung, còn vui vẻ nói gì đó, sau đó lại thấy hắn cầm cái kẹo bỏ vào trong túi rồi mới hài lòng bưng nồi nhồm lên, xì xoạp húp mì.
Động tác này, dưới ánh đèn leo lắt cùng không khí tĩnh lặng của căn phòng trông có vẻ quái dị không sao nói được.
Bà lão trên giường bỗng trầm mặc lại, tên nhóc quái dị cũng hơi run lên.
“Mau ăn đi, không thì mì nguội đấy.”
Lục Tân vừa ăn mì vừa thân thiện trò chuyện với bà lão cùng tên nhóc quái dị:
“Điểm tụ tập này của các ngươi là địa điểm an toàn gần nhất nên ta mới tới xin tá túc một đêm. Có điều ta thấy các ngươi ngoài kia cũng trồng khá nhiều lương thực, thu hoạch hẳn đủ ăn chứ? Sao trông các ngươi đói ăn đến vậy, hai ngươi đều như thể đã bị đói mấy ngày rồi. Nếu không sống nổi ở đây nữa thì có thể tới Thanh Cảng, Thanh Cảng chúng ta đã mấy năm nay không có ai chết đói.”
Bà lão một mực nhìn chòng chọc Lục Tân, cố gắng tìm kiếm điều gì từ đó.
Nhưng sắc mặt Lục Tân trước sau vẫn chỉ có thân thiện, ôn hòa và nhiệt tình, bà ta không tìm thấy thứ mình muốn thấy.
Vì thế, bà ta chầm chậm mở miệng nói:
“Chỉ có hai mẹ con ta ăn không đủ no thôi, họ vẫn có thể no bụng...”
“Ngươi ngửi xem, họ còn đang hầm thịt ở đằng kia đấy, đều đang đợi hầm xong rồi ăn.”
“Hiện tại bảo ngươi đi, ngươi lại không muốn đi.”
“Vậy ngươi cảm thấy, đợi họ ăn no rồi về đây, họ sẽ làm gì ngươi hả?”
Lục Tân nghe nói mà giật mình:
“Cho nên ngươi mới bảo ta phải tranh thủ đi ngay?”
Ba lão chỉ lạnh lùng nhìn Lục Tân, không đáp lời.
Lục Tân cười nói:
“Có tranh thủ đi cũng không tác dụng gì, họ đã chặn kín trước sau rồi, đi làm sao được?”
Con ngươi của bà lão thoáng co rụt lại:
“Ngươi biết rồi?”
“Dĩ nhiên, ta nhìn là biết ngay.”
Lục Tân thành thật đáp:
“Nhưng cũng không vấn đề gì, ta vốn đang trên đường đi công tác, tiện thể thăm người thân, thuận tiện cũng muốn thăm thú phong thổ xung quanh. Người nhà ta nói, cần thường xuyên du lịch, đi xa thăm thú một chút, ngắm các địa phương, tâm tình sẽ tốt hơn.”
Mỗi chữ hắn nói, bà lão đều nghe rõ, nhưng vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, cho nên không biết đáp lời ra sao, bà ta chỉ ôm chặt nhóc con quái dị đang bưng bát tô, muốn cướp lấy bát của nó.