Chương 498: Ta Là Dân Chuyên Nghiệp
Bà ta không yên tâm để thằng bé ăn đồ của người này... Nhưng mì và mùi thịt bò quá hấp dẫn, tên nhóc này nhất định không chịu buông tay, nó cuống lên, còn cắn tay bà ta một cái. Lập tức, mu bàn tay bà ta xuất hiện một hàng dấu răng, hồi lâu sau mới có chút máu tươi đen nhánh chảy ra.
Lúc này Lục Tân đã ăn xong mì, ngồi ở bên bàn, lấy ra một điếu thuốc.
"Bác gái này, đứa nhỏ nhà ngươi hình như có vấn đề thì phải."
Hắn nói bình thản như chỉ đang tám chuyện vu vơ, vừa hút thuốc vừa trò chuyện.
Bà lão ôm chặt đứa nhỏ hơn nữa, đồng thời mím chặt môi, không chịu trả lời.
"Vì nó có vấn đề nên đám người kia mới không ăn nó sao?"
Lục Tân tò mò nhìn đứa nhỏ quái dị kia:
"Sợ người nó có độc à?"
"Soạt!"
Nghe Lục Tân nói thế, bà lão thoáng run lên, ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống người hắn.
"Ta đùa tí thôi."
Lục Tân áy náy cười cười với bà ta:
"Nãy giờ ngươi không nói gì, làm không khí ngượng ngùng quá."
"Ai dám ăn cháu ta?"
Sắc mặt bà lão đã trở nên điên loạn, thân mình run lên, khàn giọng hô:
"Ta vốn có bốn đứa con, bốn đứa, ai dám bắt nạt nhà ta? Nhưng bốn đứa con đều đã chết hết, cô nhi quả phụ làm sao sống nổi, lương thực đã không đủ ăn lại còn có người tới cướp, ngươi nói làm sao sống nổi đây? Đợi mà xem..."
Bà lão vừa điên cuồng nhe răng, vừa lảm nhảm mắng:
"Giờ ta chỉ ngóng trông cháu ta khỏi bệnh... Đợi nó hết bệnh, lớn lên, nó sẽ còn cường tráng hơn cha nó, bọn người kia xong đời rồi..."
Lục Tân nghe ra trong giọng nói của bà ta đã mang theo chút gì đó điên cuồng khác thường.
Hắn nhìn đứa nhỏ kia một cái, lắc đầu nói:
"Nó không khỏi được..."
Bà lão bỗng nhìn về phía hắn, ánh mắt tràn ngập căm hận, nghiến răng ken két.
Lục Tân cũng nhìn bà ta, thành khẩn nói:
"Ngươi tin ta đi, ta là dân chuyên nghiệp."
...
Bà lão trên giường đã giận đến nghiến răng ken két.
Lục Tân lại như thể không nhận ra, còn tỏ thái độ chuyên nghiêp, giảng giải:
“Bác gái à, đứa nhỏ nhà ngươi thực sự có vấn đề mà.”
“Hiện tại lực tinh thần của nó đã bị tổn thương cực kì nghiêm trọng, lại còn bị vặn vẹo biến dạng, đây là đặc trưng của người bị ô nhiễm tinh thần.”
“Xin ngươi hãy tin vào chuyên môn của ta, trong thành phố Thanh Cảng, ta chuyên xử lí loại chuyện này. Như hiện giờ ta đang thấy hắn đã bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, điều kiện chữa trị ở thôn này thực sự không đủ, trừ khi đến Thanh Cảng...”
“Ô nhiễm tinh thần?”
Giọng bà lão hơi run lên, lặp lại mấy từ này như là hoang mang, lại như ân cần.
“Đúng.”
Lục Tân gật đầu:
“Đây là một triệu chứng ô nhiễm mới xuất hiện, ô nhiễm về phương diện tinh thần... Ngươi hiểu không?”
Hắn muốn giải thích, nhưng lại không tin tưởng đối phương có thể hiểu được bao nhiêu.
Trước đây khi Trần Tinh giải thích cho mình nghe, mình cũng mất rất lâu mới có thể hiểu được...
“Ngươi nói thật ư?”
Bà lão run giọng bảo:
“Ngươi... nói tiếp đi...”
Bà ta chợt dừng một chút rồi nói:
“Trước khi Mặt Trăng Đỏ xuất hiện, ta... ta là một sinh viên đại học...”
“Sinh viên?”
Lục Tân nghe nói thế, lập tức sửng sốt cả người.
Trong ấn tượng của hắn, có thể lên đại học đều là những thanh niên tài giỏi như phó tổng giám đốc Tiêu vậy...
Hắn thì mới lên cấp 3 thôi...
Như Thằn Lằn hình như còn chưa lên cấp 3 đâu...
Lòng thoáng nổi lên chút kính nể, hắn bắt đầu nghiêm túc nhìn đứa nhỏ kia.
Trong mắt hắn, có thể thấy rõ, đứa nhỏ quái dị này đã bị nhiễu sóng phần nào, không phải thứ nhiễu mọi người đều thấy được trên thân thể nó mà là nhiễu sóng trên tinh thần, vị trí huyệt Thái Dương bên trái của nó có một khe nứt.
Khi nó trở nên hung ác độc địa, khe nứt kia sẽ xuất hiện một con mắt.
Vừa rồi Lục Tân nhìn chằm chằm vào con mắt đó nên mới hù cho tên nhóc này sợ đến không dám thò tay vào nồi nước.
Lục Tân đã được học qua chương trình huấn luyện sơ cấp đối với nguồn ô nhiễm đặc biệt và dị biến giả.
Có điều, trong khóa huấn luyện không có lý luận về loại người có thể nhìn thấy trực tiếp nguồn ô nhiễm như hắn, cho nên Lục Tân đành phải kết hợp năng lực nhìn thấy của mình cùng với lý luận trong khóa huấn luyện để đưa ra phán đoán, nhận định đứa nhỏ này đã bị ô nhiễm rất sâu nhưng vẫn chưa đến mức mất khống chế.
Cho nên, lúc này hẳn nó đang ở vào một thời điểm mấu chốt, hoặc sẽ trở thành nguồn ô nhiễm, hoặc là trở thành dị biến giả.
Nhưng tình huống trước mắt cho thấy, khả năng nó trở thành nguồn ô nhiễm sẽ lớn hơn.
“Việc này... rốt cuộc là như thế nào... xin ngươi hãy nói cho ta một chút...”
Khi Lục Tân cẩn thận quan sát và sắp xếp lại ý tưởng đánh giá trong lòng, bà lão kia đã bắt đầu khẩn trương lên.
“Cụ thể chuyện thế nào, hẳn phải hỏi ngươi mới đúng...”
Lục Tân suy nghĩ một chút rồi nhìn bà lão, hỏi:
“Nó bị như thế này từ bao giờ?”
“Hai... tầm hai tháng trước...”
Bà lão run giọng, lo lắng kể:
“Trong thôn có rất nhiều người phát bệnh... Đều hứng chịu cái loại ô nhiễm mà ngươi vừa nói, nhưng họ không... không nghiêm trọng như vậy. Chỉ có đứa cháu ta, đứa cháu đáng thương của ta, nó ngày ngày ăn không no, thân thể không đủ khỏe mạnh nên mới nghiêm trọng như thế này...”