Mặt Trăng Đỏ

Chương 500: Không Nên Tổn Thương Tôi

Chương 500: Không Nên Tổn Thương Tôi


Người làm ebook: zalo 076 9417982
"Haiz..."
Lục Tân thấy bà ta lảm nhảm điên cuồng, không tiện hỏi tiếp, chỉ viết vào trong sổ tay một dòng "Tâm trạng của đương sự không được ổn định, không thể tiến hành điều tra sâu thêm".
Sau đó, hắn thoáng trầm tư, suy nghĩ xem loại ô nhiễm gì mới có thể tạo thành tình huống thế này...
"Sssh!"
Cũng ngay lúc này, em gái bỗng từ trần nhà trèo qua cạnh cửa, treo ngược trên khung cửa nhìn ra ngoài qua khe hở, sau đó gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hài lòng lẫn nghịch ngợm xấu tính, quay đầu nhìn sang phía Lục Tân, ấn mạnh con gà kêu thảm trong tay một cái.
Tiếng kêu xé tai lại vang lên, nghe rất thảm thiết.
"Đến rồi à?"
Lục Tân vểnh tai, chợt nghe thấy bên ngoài phòng, cách đây không xa có tiếng bước chân loạt soạt.
Trong phòng có thắp đèn nhưng bên ngoài tối om như mực, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Song trực giác của Lục Tân lại cho hắn biết, lúc này bên ngoài phòng, tất cả các ngõ ngách đều có những bóng người từ từ trồi lên.
Họ còng lưng, kéo lê chân, từ từ di chuyển dưới ánh Mặt Trăng Đỏ.
Nếu nhìn ra có thể thấy được, ánh mắt họ cũng hơi lóe sáng, tay cầm các loại vũ khí.
Có người cầm cây gậy dài cột dao găm, có người xách theo dao chặt, có người cầm gạch.
Họ rón rén, lặng lẽ vây lấy căn phòng này, động tác thong thả nhẹ nhàng như đang đi săn thú.
Bà lão dường như cũng đã nhận ra động tĩnh bên ngoài, trên mặt trồi lên một nụ cười quỉ dị:
"Ngươi xem, ả đàn bà kia lại đói bụng rồi..."
...
“Lát ta phải báo lại cho Hàn Băng một tiếng, điểm tụ tập này đã không còn là loại an toàn nữa...”
Lục Tân yên lặng thu sổ tay về, thầm nghĩ:
“May mà người tới đây là ta, nếu là người khác thì phải làm sao?”
“Anh, ta có thể xin mấy món đồ chơi không?”
Em gái đang treo ngược trên nóc nhà, ghé mặt qua khe cửa, nhìn chằm chằm đám người đang tụ dần lại đây, khuôn mặt đã đổi sang vẻ tươi cười đáng yêu, nói với Lục Tân bằng giọng điệu nũng nịu...
Cạnh nó còn có con chó nhỏ không da hung tàn trừng mắt, lè cái lưỡi đỏ lòm thòng tràn ra hai bên mép.
“Ngươi còn vậy ta sẽ phê bình ngươi đó...”
Lần này Lục Tân không nuông con bé mà nghiêm túc nói.
Dạo này em gái bị chiều hơi hư, sau cái lần ôm nó khóc một chập, hắn có cảm giác nó bắt đầu lên mặt với mình.
Không chỉ bình thường không chịu đi với mình mà còn bắt đầu tham lam hơn.
Nếu không thừa dịp nó còn nhỏ tuổi mà chặn ngay lại, giáo dục cẩn thận, không khéo đợi nó lớn lên lại quậy tung trời.
“Hứ!”
Em gái tức giận, đè mạnh tay lên con gà kêu thảm kia một cái.
Con chó nhỏ không da sợ đến độ kẹp chặt đuôi lại, làm bộ không biết gì, ngó quanh ngó quất ngắm nhìn thôn này.
“Ngươi định làm gì?”
Bà lão đang ngồi trên giường thấy Lục Tân bình tĩnh cất sổ tay đi, quay sang nói gì đó như là đang nói chuyện với không khí, cảm thấy thật quái dị.
Nhưng bà ta chẳng quá quan tâm, cho nên không hỏi nhiều về chuyện này, chỉ thu lại nụ cười lạnh trên môi, hạ giọng hỏi.
“Tâm sự với họ chút thôi...”
Lục Tân nói thật, đồng thời nhấc cái túi của mình lên.
Lúc này, bên ngoài phòng, những tiếng bước chân loạt soạt đã biến mất, nơi này trở nên tĩnh lặng vô cùng, thậm chí cả tiếng chó sủa gà gáy cũng không có, Lục Tân chỉ có thể nghe thấy những tiếng hít thở cao thấp không đều ngay bên ngoài cửa.
Chúng đang đè nén, lộn xộn hào hển, như những cái bễ lò.
Những bễ lò đang bao vây căn phòng nhỏ này lại, khiến bầu không khí nơi này trở nên âm trầm u ám khó lòng tả nổi.
“Trương Đại Toàn, các ngươi không thể hại hắn...”
Bà lão liếc nhìn Lục Tân một cái, đột nhiên hô to với bên ngoài:
“Hắn có thể xem bệnh cho chúng ta... Hắn vừa mới nói, tất cả đều do ả đàn bà kia, các ngươi cần phải làm thịt cô ta đi...”
“Im mồm...”
Bên ngoài chợt có người mắng to, cầm một cục đá đập mạnh lên cửa sổ.
Ông già chỉ đường cho Lục Tân lúc trước cũng đứng trong đám đông, hạ giọng gọi khẽ:
“Khách còn ở đó không? Anh khách này, mời ngươi ra đây một lát, ta có chuyện muốn nói với ngươi...”
Khi ông ta gọi Lục Tân, bên cạnh ông ta đã có hai gã đàn ông cao lớn lừng lững.
Một gã cầm trong tay hai con dao phay, một gã bưng một bình xịt bằng đất dài, mắt nhìn chằm chằm vào căn phòng.
Người xung quanh cũng lặng lẽ áp sát nơi này.
Mười mấy người rón rén di chuyển về phía chiếc xe máy của Lục Tân.
Ngay tại lúc này, Lục Tân hít sâu một hơi, xách túi đẩy cửa phòng ra.
Rầm...
Khi Lục Tân đẩy mở cửa phòng, ánh đèn đổ ra ngoài, đám người đồng thời lùi lại một bước, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên mặt Lục Tân.
Nhưng vì Lục Tân quay lưng lại phía ánh đèn, họ đều không nhìn rõ sắc mặt hắn lúc này.
Họ chỉ có thể nghe thấy giọng nói ôn hòa mà bình tĩnh của hắn:
“Ta là một người khách tá túc chỗ này một đêm, sáng mai sẽ lên đường, không có ác ý gì với các ngươi.”
“Dù có ăn cơm của các ngươi, uống nước của các ngươi, cũng sẽ trả tiền đầy đủ, mong mọi người đừng thương tổn ta.”
“Vùng hoang dã cũng không phải nơi nằm ngoài vòng pháp luật, cần phải tuân thủ pháp luật của liên minh.”
“Ta còn là người của Thanh Cảng, có chỗ dựa đàng hoàng...”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất