Chương 501: Tôi Không Có Ác Ý
Không một ai nghe hắn nói, sau khi lui lại một bước, họ lại bắt đầu chậm rãi tiến lên phía trước.
Lục Tân nói tiếp:
“Huống hồ, ta còn định giúp các ngươi giải quyết vấn đề, các ngươi đều đã bị ô nhiễm, cho nên...”
Hắn cố gắng để âm thanh của mình thật ôn hòa, bình tĩnh, nhằm tránh khơi dậy địch ý không cần thiết.
“CMN ngươi nói ai có vấn đề hả?”
Lúc này, chợt gã đàn ông cao lớn đang bưng bình xịt đứng bên cạnh ông già ngoác miệng mắng to:
“Thịt hắn!”
Hắn vừa lên tiếng, lập tức có kẻ nóng nảy dồn sức quăng đồ trong tay tới.
Có một người trong đám đông cầm bó đuốc, giữa đám dao phay, búa, đá tảng hỗn loạn bay tới trước mặt Lục Tân, bó đuốc phóng tới, chiếu sáng gương mặt hắn.
Bấy giờ người ta mới nhìn ra, tuy vừa rồi Lục Tân nói chuyện hết sức khách khí nhưng sắc mặt lại hoàn toàn không hề tươi cười.
Nhìn đám hung khí tập kích đến trước mặt, Lục Tân lách người né, động tác thoạt nhìn không hợp lẽ thường nhưng lại hết sức tài tình, chân như không di chuyển một bước nhưng thân thể nghiêng lách đã tránh được mọi thứ tấn công tới.
Sau đó, hắn lại ổn định thân mình, móc tay vào túi, lấy ra một khẩu súng lục đen thùi.
Lục Tân nhấc súng, họng súng lóe ánh lửa.
“Đoàng” “Đoàng” “Đoàng” “Đoàng”.
Tiếng súng vang bốn phía, bốn gã trước mặt Lục Tân ngã xuống.
Bốn gã này là kẻ cầm bó đuốc, cầm búa, dao phay, và hòn đá to chừng nắm đấm ném tới.
Cả bốn đều có một lỗ máu xuất hiện trước bụng, máu tươi ồng ộc tuôn ra.
“Xin mọi người hãy nghe ta nói, nếu các ngươi tấn công ta, ta sẽ trả đũa đấy... Ta có súng, các ngươi sẽ chịu thiệt.”
Gương mặt Lục Tân lại một lần nữa chìm vào bóng tối, hắn vừa bình tĩnh nói vừa bước lên trước.
“A a...”
Lại bỗng có tiếng súng vang lên, một người phía trước ngã xuống, ông lão kia, hoặc nói là vị thôn trưởng thôn này, đã sợ đến trố mắt nghẹn họng, vừa lùi lại vừa kêu to:
“Đánh chết hắn đi, đánh chết hắn đi con...”
Thôn trưởng đang hô hào, Lục Tân đã chạy tới trước người ông ta.
Gã đàn ông lực lưỡng cạnh ông ta dường như không ngờ Lục Tân lại chạy nhanh đến thế, bèn luống cuống vươn tay muốn giật chốt bình xịt.
Có lẽ đã lâu không sử dụng, chốt bình không được nhạy, cho nên hắn mất hai ba giây mới có thể giật được chốt ra.
Bình xịt bằng đất nung tức thì kêu vang một tiếng, vụn sắt phun ra tán loạn.
Nhưng Lục Tân đã chạy tới trước mặt hắn, tay túm chặt miệng bình, hướng lên không trung.
Tất cả các mạt sắt đều bị phun lên lên trời, mùi thuốc súng tản ra khắp không trung.
Một tay Lục Tân cầm miệng bình, một tay cầm súng dí vào trán gã đàn ông, bóp cò, “đoàng” một tiếng.
Gã đàn ông cao lớn ngã gục, ông già kia sợ đến thất thanh kêu lên, gã đàn ông lực lưỡng xách hai con dao phay bên cạnh ông ta lập tức lộ vẻ hung ác tàn độc, cổ họng rung lên gừ gừ, ra sức vung hai con dao phay lên cao, miệng hô to:
“Ta chém chết ngươi!”
Có điều, hô thì to thế nhưng hắn cũng đang sợ chết khiếp, không dám xông lên thật.
Lục Tân quay sang nhìn hắn, để phòng ngừa, bèn nhấc súng nhắm thẳng mặt hắn.
Lục Tân hơi nghiêng đầu đánh giá hắn:
“Ngươi thật sự muốn chém chết ta?”
“Ta...”
Gã đàn ông kia cứng cả người lại, không dám nói ra, chẳng qua đầu vẫn cứ lắc qua lắc lại theo bản năng.
Song, Lục Tân nhìn chằm chằm hắn một chút rồi cắt đứt hi vọng của hắn:
“Đúng thế thật.”
Sau đó, lại một tiếng súng vang lên.
Bầu không khí trước căn phòng đắp đất chợt rơi vào tĩnh lặng.
Đám người còng lưng quanh đó đã sợ đến gục hết xuống đất, ngây người nhìn.
Thấy mấy cái xác trên mặt đất kia, họ thậm chí còn có cảm giác mình chỉ đang mơ thôi, việc này quá không chân thật.
Cũng chính vì loại cảm giác hoang đường và kinh ngạc này, họ thậm chí đã quên cả chạy trốn.
“Ta thật sự không có ý xấu với các ngươi.”
Lục Tân đứng trước mặt lão già kia, mở ổ súng, lấy sáu vỏ đạn bên trong ra, lấy đạn mới nạp vào từng ô, đồng thời nói với ông già trước mặt:
“Nếu các ngươi dám làm tổn thương ta, chắc chắn ta cũng phải bảo vệ bản thân. Cho nên, chi bằng chúng ta bình tĩnh ngồi xuống. Xem thử xem nên làm thế nào để giải quyết vấn đề ô nhiễm đặc biệt của các ngươi, vậy không tốt sao?”
“Thậm chí ta còn không định đòi các ngươi phải trả thù lao cho ta sau khi xử lí giúp các ngươi cơ.”
Ông già kia nghe Lục Tân nói chuyện bình thản đến thế, cổ họng cứ rung lên từng chập, bỗng ông ta thống khổ ngồi thụp xuống, gào thét cực kì bi phẫn:
“Con ta.... Thằng Đại à, Đại ơi con làm sao thế.... Thằng Nhị.... Nhị ơi con nói gì đi...”
Lục Tân nhíu mày, xem ra hiện giờ lão già này không tiện giao lưu với hắn.
Hắn bèn đưa mắt nhìn về phía những người khác, tìm thử xem liệu có ai có thể mang mình đi tìm kẻ là nguồn ô nhiễm nơi này.
Sau đó, hắn liền phát hiện ra, đám người vừa rồi còn đang lâm vào sợ hãi kinh hoảng. Nghe lão già kia khóc thất thanh, lại như thể nghĩ tới điều gì, một số người lập tức hưng phấn ra mặt, thậm chí hưng phấn đến độ quên cả sợ hãi:
“Trương Đại Trương Nhị đều chết hết rồi.... Vậy chẳng phải, người đàn bà kia đến phiên ta rồi?”
Vẻ hưng phấn cùng tham lam đến dị dạng không ngừng bò lên trên mặt họ.
“Ta, ta...”
“Rốt cuộc đến phiên ta...”
“CMN chúng mày tránh hết ra, người đàn bà kia là của ta...”
Người nọ kéo người kia, xô đẩy nhau chạy về một hướng.