Chương 499: Người Đàn Bà
“Hai tháng trước à...”
Lục Tân trầm ngâm một chút rồi hỏi:
“Có xảy ra chuyện gì khác nữa không?”
Thấy bà lão có vẻ hoang mang, Lục Tân bèn giải thích:
“Căn cứ theo kinh nghiệm xử lý những chuyện này của ta, khi xuất hiện ô nhiễm tinh thần, thường sẽ có những điểm mở đầu đặc biệt nào đó.”
“Ví dụ như có người bên ngoài tới, hoặc có thứ gì, khiến ô nhiễm bùng nổ, hoặc người trong thôn các ngươi xảy ra vấn đề gìhoặc là đã trải qua một tai nạn lớn nào đó, thường sẽ khiến người ta có ấn tượng sâu sắc...”
“Người ngoài tới...”
Bà lão lần theo manh mối Lục Tân cung cấp, bỗng nghĩ tới điều gì, vỗ mạnh xuống giường:
“Có! Là người đàn bà kia, người đàn bà đê tiện kia... Mọi chuyện đều bắt đầu từ cô ta...”
Lục Tân tò mò, chờ bà ta kể.
“Ả đàn bà kia là do con ta nhặt về từ bên ngoài...”
Bà lão nghiến răng, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh, như thể cực kì chán ghét người đó:
“Nhà ta đối xử với cô ta đủ tốt rồi, không để cô ta đói, con lớn nhà ta còn lấy thứ tốt nhất trong nhà cho cô ta ăn. Nhưng ả đàn bà kia là thứ sao chổi, cô ta tới chưa được bao lâu thì con lớn nhà ta bị người ta đánh chết lúc khai hoang. Con thứ hai nhà ta muốn lấy nó, nhưng... Nhưng chưa được mấy ngày, con thứ hai của ta cũng mắc bệnh mà chết... Lúc đó ta đã nói với thằng ba, không thể nhận cô ta, phải chôn cô ta đi, nhưng thằng ba không nghe... Nó với thằng tư là anh em ruột, nhưng lại vì ả đàn bà này mà vung dao chém nhau. Một đứa vỡ đầu, một đứa bị đâm lòi cả ruột ra ngoài, thằng ba đáng thương của ta, lúc đó... lúc đó nó cứ nằm trên mặt đất, đau đớn mà chết...”
Lục Tân chỉ lẳng lặng nghe, không nói một lời.
“Chính là ả đàn bà này...”
Bà lão nghiến răng, hung ác quát:
“Đúng thế, chính từ sau khi cô ta đến, mọi người bắt đầu nhiễm bệnh... Ta... Ta phải đi nói với thôn trưởng, phải giết cô ta, giết cô ta...”
Đến lúc này, Lục Tân rốt cuộc cũng lộ vẻ kinh ngạc, hắn thốt lên:
“Cô ta còn sống?”
“Sống, kẻ đáng chết thì còn sống...”
Bà lão hô lên đến lạc cả giọng, khiến cho đứa nhỏ quái dị bên cạnh bà ta cũng sợ hãi:
“Ả đàn bà này, hại chết bốn đứa con ta... Nhưng ngay sau đó, cô ta liền câu được con trai thôn trưởng... Thứ không biết xấu hổ, đáng chết...”
Bà lão càng nói càng điên cuồng, Lục Tân ngoáy ngoáy tai, nhíu chặt mày lại.
“Ngươi đừng vội, từ từ nói, càng tỉ mỉ càng dễ giải quyết...”
Hắn ôn hòa cười cười với bà lão, đồng thời lấy ra cuốn sổ nhỏ, nghiêm trang ghi chép, trông rất là chuyên nghiệp.
Bà lão nhìn Lục Tân ngồi ở bàn, chuẩn bị ghi chép tình hình, cứ cảm thấy cổ quái thế nào đó, nhưng cuối cùng vẫn bị vẻ ôn hòa trên mặt hắn làm ảnh hưởng. Trầm mặc một hồi, bà lão mới âm trầm cất tiếng, tốc độ nói cũng chậm đi nhiều:
“Ả đàn bà kia, là một con quỷ...”
Giọng bà ta khẽ run lên, nhưng không phải vì sợ mà là vì hận thù đến cực độ, hàm răng mài vào nhau theo bản năng:
“Từ khi cô ta tới thôn chúng ta, chưa từng có một chuyện tốt nào... Cô ta hại chết bốn đứa con ta, lại còn đi quyến rũ đàn ông khắp thôn, thậm chí... Thậm chí đứa cháu nhỏ này của ta cũng không chịu tha... Ngươi... Nếu ngươi không đi, cũng sẽ bị cô ta dụ dỗ... Ngươi không biết cô ta hư hỏng đến thế nào đâu! Hiện giờ, người cả thôn này đều đã bị cô ta mê hoặc, đều bênh vực cô ta... Vừa rồi chẳng phải ngươi có hỏi ta, vì sao chúng ta ăn không đủ no?”
Bà lão bỗng nhìn về phía Lục Tân, nếp nhăn trên mặt chậm rãi vặn vẹo như giun bò:
“Bởi vì, những thứ đồ tốt trong thôn này đều bị đưa cho cô ta hết, cô ta ăn phải ăn đồ tốt, uống phải uống thứ tốt, trứng gà, lợn sữa, tất cả đều để cho cô ta ăn, con nhà thôn trưởng... Xì, trước đây con lớn nhà ta mới là thôn trưởng, nhưng giờ đã bị hai đứa con trai nhà hắn cướp mất... Thậm chí họ còn lấy lương thực đi đổi thức ăn ngon cho cô ta... Chỉ có vài mẫu đất, một năm có thể thu hoạch được bao nhiêu, còn sẽ bị bọn người cưỡi mô tô đi qua cướp, dư lại... đều lãng phí hết... Ả đàn bà kia còn không hài lòng, cô ta muốn ăn thứ tốt nhất... Ngươi nói xem...”
Nói đến đây, ánh mắt bà ta lập tức trở nên âm trầm, phảng phất như một bóng ma bao trùm lên Lục Tân:
“Tất cả lương thực, gà heo đều đã bị ăn sạch, họ sẽ cho cô ta ăn cái gì?”
“A cái đó hả...”
Lục Tân nghe đến đây, bối rối một thoáng rồi hỉnh mũi, lẩm bẩm:
“Bảo sao ta cứ thấy thơm như vậy...”
Bà lão trầm mặc, như thể bị Lục Tân cắt ngang cơn xúc động.
Lục Tân cúi đầu, loạt soạt viết viết một hồi rồi ngẩng lên nói:
“Cho nên, các ngươi vì nguyên nhân này mà ăn không đủ no? Thảo nào bao nhiêu người trông có vẻ như thiếu dinh dưỡng... Chỉ có điều...”
Hắn cào cào đầu:
“Nhưng vấn đề tay chân không phối hợp là thế nào nhỉ, chứng xương mềm à? Vấn đề này không thuộc phạm trù ô nhiễm tinh thần, chả có lẽ còn có lây bệnh chồng chéo?”
“Là cô ta...”
Không biết có phải bà lão càng lúc càng cảm thấy Lục Tân không đáng tin hay chăng, giọng nói đã thấp đi nhiều, không hề nhiệt tình dào dạt như vừa rồi, chỉ gào thét:
“Tại cô ta hết, ả đàn bà này... Cô ta mê hoặc toàn bộ người trong thôn... Cô ta còn định lừa cháu ta, nhưng chỉ có cháu ta là không bị lừa... Cô ta định hại cả cháu ta...”