Chương 502: Dị Biến Giả
"Người đàn bà kia?"
Lục Tân hơi nhíu mày, nhìn về hướng họ đang chạy đến.
Thứ họ nói chính là nguồn ô nhiễm đó sao?
Khi hắn còn đang nghĩ ngợi, bỗng bên cạnh truyền đến một giọng nói tò mò:
"Hử?"
Lục Tân nhìn thấy một điểm trắng nhảy nhót hướng về phía mình rồi lần theo chân tay mình bò lên bả vai.
Đó là em gái, khi nãy còn đang ra vẻ tức giận, giờ thì đã hết giận luôn rồi, nó tò mò nhìn về phía trước, chợt hưng phấn kêu:
"Anh, nhìn kia mau..."
Lục Tân ngẩng đầu nhìn về phía đó, chợt thấy cuối con đường nhỏ trong thôn, có một người đàn bà đang đi tới.
Người đàn bà kia chỉ mặc một bộ đồ rách rưới, lắc qua lắc lại di chuyển dưới ánh trăng. Khi cô ta bước đi, tư thế hết sức kì quái, một tay co lại, một chân kéo lê sau người, mỗi bước đi, thân mình đều lắc lư một chút, trông vụng về mà cổ quái hết sức.
Khi bóng dáng cô ta xuất hiện, đám đông xô đẩy nhau đang muốn tiến lên bỗng ngừng ngay lại.
Họ ngồi xổm xuống đường, nhấc đầu ngây ngô nhìn người đàn bà kia, thi nhau nuốt nước bọt ừng ực.
Cảnh tượng này cổ quái không sao nói hết.
Lục Tân cau mày nhìn về phía người đàn bà kia, hắn phát hiện người này dường như cũng đang nhìn chằm chằm mình.
Mái tóc cô ta rối tung, xõa ra trước mặt, che khuất gương mặt cô ta.
Nhưng nếu nhìn kĩ có thể phát hiện, tuy thân thể cô ta trông có vẻ không phối hợp nhau lắm nhưng lại đặc biệt đẹp.
Vóc người thon thả, chân thon dài, làn da lộ dưới ánh Trăng Đỏ cũng trơn nhẵn khác thường.
Ngay cả khi cô ta tập tễnh lê bước đi, trông cũng như hết sức phù hợp với một nhịp điệu nào đó.
Quan sát kĩ, thậm chí còn có cảm giác cô ta đang nhảy múa.
...
Lục Tân và những người trong thôn đang chăm chú nhìn người phụ nữ.
Đặc biệt là những người đàn ông đang mở to hai mắt nhìn si mê, thậm chí còn chảy cả nước miếng.
Đầu họ lắc lư theo chuyển động của cô ta.
Mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn theo người phụ nữ vừa uyển chuyển múa vừa đi tới trước mặt Lục Tân cách hai ba mét rồi dừng lại.
Nhưng động tác của cô vẫn chưa dừng lại, cô vẫn run rẩy, tay chân co giật, mức độ co giật này càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh, tứ chi vặn vẹo rất mất tự nhiên.
Không biết có bao nhiêu người bị điệu múa của cô mê hoặc, đung đưa bả vai và tay chân một cách chầm chạp nhưng cứng nhắc.
Mặt trăng đỏ cong như lưỡi liềm trên đỉnh đầu chiếu sáng lạ thường, sắc đỏ tỏa xuống như dòng thác.
Dưới ánh trăng đỏ rực, mọi người trong thôn đều bị thu hút bởi cô ta. Họ vô cùng nhập tâm, đến nỗi có người còn quơ tay, chống hông, vắt chân theo điệu múa của cô như bị thôi miên.
Động tác của họ cũng càng lúc càng nhanh và mạnh mẽ, đến mức nghe thấy tiếng gió vù vù.
Dần dần động tác của họ và người phụ nữ kia càng trở nên đồng đều, thống nhất.
“Vù...”
Trong phút chốc, Lục Tân đã bị dáng vẻ duyên dáng của người phụ nữ này mê hoặc, cũng may hắn đã lấy lại được tinh thần.
Vừa mở mắt, hắn liền nhìn thấy một màn múa quái dị.
Hắn nhìn thấy mọi người trong thôn đang khom lưng, cố gắng vươn người cùng nhảy múa với người phụ nữ kia.
Nhìn bộ dạng cứng đờ này là biết họ chưa từng học múa.
Nhưng họ múa rất nghiêm túc, trên mặt còn lộ vẻ cuồng nhiệt, tập trung lạ thường.
“Răng rắc...”
Thi thoảng còn vang lên tiếng xương khớp nghe rợn da gà.
Bất chợt Lục Tân liền hiểu ra tại sao cơ thể những người trong thôn này lại kỳ quặc đến vậy.
Những động tác vặn vẹo phức tạp này rõ là người trong thôn không thể làm được. Nếu họ miễn cưỡng học theo chỉ khiến cho xương cốt và cơ thể mình bị tổn thương, thậm chí là gây vẹo cột sống.
Nhưng họ không những không hề nhận ra sự kinh khủng này, ngược lại còn vô cùng thích thú.
Họ dùng hết sức bình sinh để bắt chước theo cô, thực chất chỉ là đang cố gắng làm tổn hại đến cơ thể của mình.
“Cái này thuộc loại ô nhiễm gì vậy?”
Lục Tân thở dài, vô thức hỏi em gái đang ngồi trên vai.
Con bé không trả lời hắn mà chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang múa kia, rồi khoanh hai tay trước ngực, tỏ vẻ khinh thường:
“Hứ, ta múa còn đẹp hơn cô ta.”
Lục Tân thầm than một câu:
“Ngươi học cách đi đứng cho giỏi đã rồi tính....”
Đây là rõ ràng không phải là lúc để xem thường con bé, Lục Tân đang xem xét có nên dọn dẹp nguồn ô nhiễm này không.
Thân là nhân viên dọn dẹp nguồn ô nhiễm chuyên nghiệp thì đây rõ là trách nhiệm của mình.
Nhưng hiện tại hắn có chút do dự.
Vì hắn phát hiện trên người phụ nữ này không có con quái vật tinh thần nào, tuy trông cô ta có vẻ giống như một con quái vật, nhưng cô ta lại không hề lộ ra một ánh mắt hay suy nghĩ là đi cắn người xung quanh, nói cách khác... cô ta giống dị biến giả hơn.
Nguồn ô nhiễm có thể dọn dẹp dễ dàng, nhưng nếu cô ta là dị biến giả... thì phải chờ xét xử!