Chương 503: Nguyên Do
Điều này khiến Lục Tân do dự hồi lâu, trông như hắn chỉ đang lẳng lặng xem màn biểu diễn này.
Người phụ nữ với mái tóc xõa dài đang nhảy múa không hề rời mắt khỏi Lục Tân.
Thấy Lục Tân không có động tĩnh gì, dường như người phụ nữ này bắt đầu nghi ngờ.
"Rầm..."
Đúng lúc này, đột nhiên có một thân hình gầy gò nhanh chóng đẩy cửa rồi xông vào giữa đám người.
Là cháu trai của bà lão.
Cậu bé kỳ lạ vô cùng hưng phấn lao đến nhảy múa theo người phụ nữ kia, thằng bé không chỉ thích ứng rất nhanh với nhịp điệu, mà còn bắt chước theo rất giống...
Ở mức độ nào đó, động tác của hai người đã hoàn toàn đồng nhất.
Lục Tân lập tức nhíu mày, hắn phát hiện động tác của cậu bé kỳ lạ này và người phụ nữ kia ngày càng đều nhau, mắt trên thái dương càng lúc càng mở to, tròng mắt trắng bệch không ngừng chớp chớp, giống như bị điên vậy.
Lục Tân dự cảm được khi động tác của họ hoàn toàn đồng nhất thì sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng Lục Tân không biết có nên trực tiếp ngăn cản hay không.
Vì hắn vẫn chưa chắc chắn trong hai người kia ai mới giống nguồn ô nhiễm hơn.
Hơn nữa, theo tiết tấu kỳ lạ này, hắn có cảm giác người phụ nữ này và những người đang điên cuồng bắt chước ở xung quanh đã hòa thành một, dù mình có dọn dẹp bất kỳ ai trong số họ thì cũng giống như là dọn dẹp hết tất cả.
Lúc này nếu muốn ngăn cản sẽ làm hỏng chuỗi logic của cô ta.
Nhưng đến giờ Lục Tân vẫn không biết rốt cuộc chuỗi logic là gì.
"Ầm..."
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng đổ vỡ rất lớn, cửa sổ của căn phòng bị người ta đập bể.
"Con tiện nhân đáng chết, đồ đáng chết... Trả cháu trai ta lại đây...."
Bên trong cửa sổ tối om vang lên giọng mắng chửi cay nghiệt.
Sau đó Lục Tân nhìn thấy bà lão đang nằm trên giường bỗng từ cửa sổ chui ra.
Gò cửa sổ vỡ tan tành, thân hình của bà lão tuy cồng kềnh nhưng lại rất nhanh nhẹn.
Bà mặc một chiếc áo bông dày dặn ở nửa thân trên, mặt mày nhăn nhó trông giống như một người già đang lo lắng cho cháu mình mà liều lĩnh xông vào đám quái vật đáng sợ. Điểm vô lý duy nhất chính là nửa thân dưới của bà ta lại là xương sống.
Bà kéo theo một cái xương sống nhẵn trụi, leo ra từ cửa sổ rồi mắng mỏ đám người đang nhảy múa.
Thì ra bà ta cũng là quái vật tinh thần.
Hoặc có thể nói, bà ta cũng chả cần dùng đến hai chữ "tinh thần", bà ta chỉ là con quái vật mà thôi.
Điệu múa đang nhịp nhàng, uyển chuyện nhưng vì sự xuất hiện của bà lão mà bị trật nhịp.
Cảm giác rối loạn này không ngừng tăng lên. Sau khi bà lão đi vào trong đám người, xương sống phía sau bà bắt đầu dài ra như con rắn. Hơn nữa lúc đi ngang qua đám người kia, xương sống bà còn quấn vào những người đang nhảy múa, cứ như vậy mà động tác của họ cũng bị ảnh hưởng.
Vì thế số người đang khua tay múa chân cũng giảm bớt chút ít.
Thậm chí có vài người lập tức phản ứng lại, trên mặt còn lộ vẻ hoảng sợ nhưng không dám làm gì.
Tay chân của họ vẫn đang co rút một cách cực khổ vì ban nãy ra sức bắt nhịp theo điệu múa kia.
Dường như ham muốn nhảy múa đã vượt lên lý trí của họ.
Người phụ nữ có mái tóc dài che mặt vẫn đang vươn người hết sức duyên dáng.
Điệu múa của cô ta như một ma lực kỳ lạ đang ấp ủ cảm xúc nhất định nào đó.
Khi loại ấp ủ này đạt đến cực hạn, sẽ có cảm giác sắp xông đến đỉnh điểm.
Điều này đã khiến cho cô ta hoàn toàn nhập tâm vào điệu múa mà không thèm để ý đến mọi chuyện xung quanh.
Dần dần, mọi người xung quanh lại bị cô ta dẫn dắt, bắt chước múa theo.
Cho dù người đang bị bà lão trói chặt cũng liều mạng lắc lư, mặc kệ xương cốt có bị bà lão cắt đứt cũng muốn lắc lư theo.
Điều này lý giải vì sao người trong thôn lại trở nên như vậy.
Thì ra không chỉ có điệu múa của người phụ nữ kia gây ảnh hưởng đến họ.
Mà họ đang phải giằng co giữa hai thế lực khác nhau nên chuyện mới ngày càng nghiêm trọng như vậy.
Nhất là cậu bé kỳ quái kia, trên khuôn mặt xấu xí của hắn lộ ra ánh mắt si mê, khua tay múa chân điên cuồng.
Bà lão kéo bộ xương sống phía sau thì mặt mày nhăn nhó, không ngừng bấu víu vào người xung quanh để len lỏi qua mê cung người này. Suốt cả quá trình, xương sống phía sau của bà dài ra liên tục, sau đó quấn vào những người trong thôn, như đang muốn trói họ lại. Sau một hồi chật vật thì bà ta mới đi được ra giữa rồi ôm lấy cháu trai của mình.
Bà khóc lóc liều mạng ôm chầm lấy cháu trai đang nhảy múa điên cuồng.
Nhưng điệu múa vẫn tiếp tục, những người đó ra sức vặn xương vặn cốt, phát ra những tiếng răng rắc rợn người.
Một người đang nhảy múa điên cuồng, một người đang tuyệt vọng ôm lấy cháu trai, họ như đang đấu tranh vì điều gì đó.
Mà nhân vật chính của trận đấu này chính là cậu bé kỳ lạ kia.
Hèn gì cơ thể của cậu nhóc này lại biến đổi nhiều nhất trong thôn.