Chương 504: Trả Thù
Lục Tân đứng dưới ánh trăng đỏ, im lặng nhìn cảnh tượng kỳ quái trước mặt.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn cũng không biết rốt cuộc mình nên giúp ai mới tốt.
Điều thu hút sự chú ý của hắn lúc này chỉ có người phụ nữ đang nhảy múa trên đường phố trong ngôi làng.
Trước đây, Lục Tân đã đi theo vị viện trưởng già và từng thưởng thức cái mà ông ấy gọi là “nghệ thuật cao cấp” rất nhiều lần. Tuy nhiên, khi đó Lục Tân và bạn bè của hắn đều không thể hiểu được việc vị viện trưởng già nhìn chằm chằm vào một nhóm phụ nữ mặc váy ngắn màu trắng đang nhón gót nhảy múa thì có gì thú vị.
Trong lòng Lục Tân cũng từng xem thường vị viện trưởng già.
Nhưng bây giờ, nhìn điệu nhảy của người phụ nữ này, Lục Tân dần hiểu ra điều gì đó.
Dường như người phụ nữ này đang thông qua điệu nhảy để thuật lại một câu chuyện nào đó.
Cô dùng chính cơ thể của mình để truyền tải một thông điệp nhất định nào đó đến Lục Tân – người đang xem buổi biểu diễn này.
Đó là một cô gái dù sinh ra ở thế giới sau thảm họa nhưng vẫn luôn ấp ủ nhiệt huyết.
Cô si mê vũ đạo, hy vọng một ngày nào đó, mình có thể trở thành một ngôi sao ở thành phố Cao Tường.
Cho nên, nhân lúc tình hình hiện tại đã tương đối ổn định, cô và một nhóm diễn viên đoàn ca múa kịch biểu diễn giữa các thành phố Cao Tường cùng khởi hành bằng xe lưu diễn, họ lần lượt đi khắp các thành phố Cao Tường để tổ chức hết lần biểu diễn này đến lần biểu diễn khác...
Cuộc sống ở vùng hoang dã đầy rẫy những bất tiện, mệt mỏi, hơn nữa số tiền kiếm được lại ít ỏi.
Nhưng nhóm người này vẫn luôn rất vui vẻ, họ mơ ước sẽ trở thành những ngôi sao lớn thời đại mới và được vô số người săn đón.
Tuy nhiên, giấc mơ này đã tan vỡ chỉ sau một đêm.
Một đoàn kỵ sĩ đã tấn công đoàn ca múa kịch khi họ đang cắm trại trong vùng hoang dã, chỉ để cướp đi số đồ dùng ít ỏi của họ.
Khi mới bắt đầu cắm trại, họ đã hỏi thăm và biết được không hề có đoàn kỵ sĩ nào ở xung quanh.
Tất nhiên, họ chưa từng nghĩ rằng đoàn kỵ sĩ vốn có thể là bất cứ ai.
Đoàn trưởng và tất cả những người trong đoàn kịch của họ đều đã bị giết, còn cô bởi vì xinh đẹp nên không rõ là may mắn hay xui xẻo được đoàn kỵ sĩ này mang về ngôi làng này, hay là một hang ổ thì đúng hơn, cô đã trở thành chiến lợi phẩm của một người trong số các kỵ sĩ đó.
…
Tư thế khiêu vũ của cô trở nên vặn vẹo và quái đản, đầy đau đớn.
Qua tư thế khiêu vũ của cô, Lục Tân dường như nhìn thấy dáng vẻ của cô khi bị người ta hành hạ ngày đêm, cảm nhận được nỗi đau không ngừng trào dâng trong lòng cô. Lục Tân thấy dáng vẻ cô liều mạng muốn chạy trốn, nhưng lại bị bắt lại hết lần này đến lần khác, rồi lại tiếp tục hứng chịu những nỗi đau lớn hơn.
Chân của cô bị vặn vẹo bất thường như vậy là vì có người sợ cô chạy trốn nên đã đánh gãy chân của cô.
Quần áo trên người tuột xuống theo những động tác của cô, lộ ra một thân hình mảnh mai quyến rũ.
Tuy nhiên, trên cơ thể đó, khắp nơi đều là những vết bầm, thậm chí còn có một số vết sẹo do lửa và kim đâm để lại.
Đó là sự trừng phạt của ai đó dành cho cô khi cô không nghe lời.
Mái tóc rối bù bị hất ngược lên, lộ ra một khuôn mặt đầy vết dao rạch, đó là do có người lo lắng cô sẽ bị người khác cướp đi nên đã cố tình làm vậy.
Xấu cực kỳ.
…
Tư thế khiêu vũ của cô bắt đầu trở nên vặn vẹo và quỷ dị, một sự tàn ác đã được sinh ra từ trong nỗi đau đớn cùng cực.
Cô quyết định phải trả thù.
Cho dù chân đã bị gãy, cô cũng phải tiếp tục nhảy múa và chịu đựng nỗi đau đã vượt quá giới hạn của mình, vì cô biết rằng mình nhất định phải trở nên thật hấp dẫn với người khác, vì khuôn mặt đã bị hủy hoại, thân thể cũng đã bị vấy bẩn nên thứ duy nhất mà cô có chỉ là khiêu vũ.
Dường như nhiệt huyết cả một đời cũng không thể mãnh liệt hơn lúc này, trong đau khổ, cô đã học được điệu nhảy quỷ dị này.
Tất cả đều bị cô mê hoặc.
Cô đã trở thành một ngôi sao lớn trong ngôi làng này nhờ chính điệu nhảy này.
Có người vì muốn khiến cô hài lòng, đã đi cướp bóc nhiều thứ hơn, trêu chọc vào những cứ điểm lớn mạnh hơn, kết quả là họ đều đã bị giết chết.
Có người để tranh giành quyền sở hữu cô đã đánh nhau với những người anh em ruột của mình đến chết.
Đàn ông liên tục chết vì cô, còn cô thì không ngừng bị những người đàn ông khác chiếm lấy.
Cô lạnh lùng xem trò hề của những người đàn ông này, cô để cho họ tranh giành, chém giết, để cho họ làm ra những chuyện thảm nhất trần đời đó.
Đây là điều duy nhất mà cô có thể làm.
…
“Phù…”
Lục Tân khẽ thở dài rồi đưa tay xoa xoa mặt.
Hắn đã hiểu chuyện gì đã xảy ra với ngôi làng này.
Người vũ công vẫn đang kể câu chuyện của mình, dưới ánh trăng đỏ, tư thế của cô từng chút từng chút một đẩy cảm xúc của cô lên đến đỉnh điểm.
Bà lão cũng hét khản cả cổ, thậm chí van xin cháu trai mình hãy dừng lại.