Chương 505: Nên Làm Gì
Người vũ công đau đớn, bà ấy cũng đau đớn.
Bà ta căm hận người phụ nữ đã hại chết bốn người con trai của bà ta, vì theo bà ta, bốn người con trai của bà ta đã đối xử với bà rất tốt. Còn về vụ cướp đoàn ca múa kịch và đánh gãy chân người phụ nữ này thì có là gì, chẳng phải những nơi khác cũng làm như vậy sao?
Khi còn nhỏ, chẳng phải bà ta cũng lưu lạc đến ngôi làng này theo cách như vậy?
Đặc biệt là lúc này, bà ta chỉ muốn cứu lấy đứa cháu trai nhỏ của mình mà thôi…
Chỉ có điều, Lục Tân biết, tất cả những người bị ảnh hưởng bởi người phụ nữ này đều không phải là người vô tội.
Hóa ra ngay cả đứa cháu trai nhỏ chỉ mới mười ba mười bốn tuổi này cũng từng si mê thân thể của cô và đã chui vào trong lều của cô vô số lần.
Sở dĩ hắn vẫn còn sống vì trong ngôi làng này, thế lực của hắn tương đối yếu và hắn còn chưa đủ tư cách để chiếm lấy cô.
Sự ham muốn và lòng tham của hắn không hề thua kém cha, những người chú của hắn và bất cứ người đàn ông nào trong ngôi làng này.
Có lẽ người mà người vũ công căm hận nhất cũng chính là hắn.
Đó chính là đứa trẻ bình thường vẫn thích ngồi xổm trên đỉnh núi và quan sát mọi thứ xung quanh.
Lúc đầu, chính hắn đã trông thấy đoàn ca múa kịch đang cắm trại ở gần đó, hắn lê thân thể vốn đã có phần tàn tật của mình đến doanh trại đoàn ca múa kịch, người vũ công này đã tốt bụng cho hắn một ít thức ăn và nhìn hắn rời đi trong nỗi sợ hãi.
Lúc đó, cô đang ngồi trên ghế tựa, với mái tóc dài như thác nước.
Cô không hề biết đến sự tồn tại của đôi mắt thèm thuồng sau bụi cỏ của hắn, hắn vẫn lưu luyến không nỡ rời đi.
Về phần bà lão này, bà ta nhất định phải sống và cứu lấy đứa cháu trai nhỏ của mình, vì bà ta tin rằng khi đứa cháu trai nhỏ của bà ta được chữa khỏi và cơ thể của hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn, hắn sẽ mạnh hơn bốn đứa con trai của bà ta và lại thành trưởng thôn.
Niềm hy vọng duy nhất của bà ta chính là đứa cháu trai nhỏ này.
Vì vậy, khi mọi người trong cả ngôi làng bắt đầu bị mê hoặc bởi người phụ nữ đó, bà ta luôn bảo vệ đứa cháu trai nhỏ của mình.
Người phụ nữ đó được người dân trong cả ngôi làng cưu mang, họ cướp hết thức ăn, còn bà ta thì nghĩ cách nuôi cháu trai của mình.
Bà ta cắn răng, cố nhẫn nhịn, không chịu thừa nhận thất bại.
Vì vậy, cho dù sắp chết đói, phần thịt của nửa thân dưới không còn nữa, bà ta vẫn còn sống.
Hoặc là, bà ta cho rằng mình vẫn còn sống.
Mỗi lần trăng đỏ mọc lên và người phụ nữ này dùng tư thế khiêu vũ của mình để chinh phục toàn bộ ngôi làng này, bà ta sẽ xuất hiện để ngăn cản.
Họ đang tranh đoạt quyền sở hữu ngôi làng này…Đây thật sự là một mớ hỗn độn.
“Anh trai, ngươi định làm gì?”
Giọng nói của em gái Lục Tân không biết từ khi nào đã trở nên trầm xuống.
Con bé đưa bàn tay nhỏ bé ra để dụi mắt rồi cúi đầu nhìn Lục Tân và nói.
“Ta không muốn làm gì cả.”
Một lúc lâu sau, Lục Tân mới nhẹ nhàng trả lời:
“Thật là bất lịch sự khi làm gián đoạn buổi biểu diễn của người khác.”
Nói xong những lời này, Lục Tân liền lẳng lặng xoay người, đến trước căn nhà và thu dọn đồ đạc của mình, sau đó thì đẩy xe ra giữa đường, khi hắn định khởi động xe để chạy thật xa khỏi màn vũ đạo này, trong lòng hắn chợt cảm thấy dường như thiếu một thứ gì đó.
Thế là, hắn bèn dừng lại, quay đầu nhìn người vũ công, rồi nhẹ nhàng vỗ tay.
“Bạch bạch bạch…”
Đây là phép lịch sự mà một khán giả nên có.
…
“Rồ rồ…”
Tiếng động cơ gầm rú, hai luồng sáng trắng chiếu ở đằng trước xe, Lục Tân phóng xe về phía trước.
Sau lưng hắn, vũ điệu quỷ dị và quái đản kia vẫn đang tiếp tục.
Tiếng chửi rủa khàn khàn của bà lão đã biến thành tiếng van xin, xương sống của bà ta gần như đã bị kéo gãy.
Thực ra, từ những thay đổi của người dân trong ngôi làng và đứa cháu trai nhỏ của bà ta có thể nhìn ra, bà ta đã thua trong cuộc tranh chấp này, mỗi ngày thua nhiều hơn, bà ta bị những người đó ép đến khu vực rìa của ngôi làng, chỉ là bà ta không chịu thừa nhận thất bại mà thôi.
Đêm nay, cuộc tranh đoạt của họ cuối cùng đã đến hồi kết.
Vũ điệu của người phụ nữ đó đã gần đạt đến sự hoàn mỹ…Một sự hoàn mỹ quỷ dị.
Còn bà ta đã kiệt sức.
“Bạch bạch bạch…”
Điệu nhảy dưới ánh trăng đỏ lại thống nhất hoàn mỹ một lần nữa.
Cột sống của bà ta đã bị bẻ gãy bởi vô số dân làng đang uốn éo điên cuồng kia, từng đoạn từng đoạn rơi xuống.
Hai cánh tay của bà ta rách ra những vết thương hở bê bết máu.
Nhưng bà ta vẫn không thể ngăn tư thế khiêu vũ của cháu trai mình dần đồng bộ với người vũ công, vũ điệu đồng bộ này dường như có một sức mạnh kỳ lạ nào đó, giống như một con dao vô hình, cắt cho cơ thể bà ta đầm đìa những máu.
Cuối cùng, động tác của người vũ công đột nhiên xuất hiện sự hoàn mỹ kỳ lạ và cân đối nào đó, sự hoàn mỹ này đã đạt tới đỉnh cao.