Chương 506: Chương 506: Lạc Đường
Lúc này, vũ điệu của đứa cháu trai đã đuổi kịp cô, khuôn mặt xấu xí của hắn bỗng hiện lên một biểu cảm si mê và điên cuồng nào đó.
Biểu cảm này vĩnh viễn lưu lại trên khuôn mặt hắn, động tác của hắn cũng đột ngột dừng lại, như thể biến thành một tác phẩm điêu khắc.
Một tác phẩm điêu khắc hình vặn xoắn.
“Cách cách cách…”
Tất cả người dân trong ngôi làng đều dừng động tác, giống như bị đóng băng.
Nếu phải mô tả, đó là trạng thái mà tất cả đều như một đóa hoa nở rộ rồi bất động.
Họ đều giữ nguyên tư thế khiêu vũ ưu nhã của mình và ở trong trạng thái này mãi mãi.
Từ lúc này, sự tốt đẹp đó đã nhấn chìm lấy ngôi làng này.
Người vũ công với mái tóc dài che kín khuôn mặt lặng lẽ nhìn Lục Tân ngồi lên chiếc mô tô rời đi, nước mắt lấp lánh lăn dài trên gò má của cô.
Đó là người đàn ông duy nhất từ khi cô thân tàn ma dại không chiếm hữu cô.
Hắn cũng là người duy nhất đánh giá cao màn trình diễn của cô và dành cho cô những tràng pháo tay.
…
“Rắc rắc rắc…”
Động tác của cô từ từ dừng lại, xương cốt trong cơ thể cô phát ra những âm thanh khiến da đầu người ta trở nên tê dại.
Cô hơi ngồi xổm xuống, hai cánh tay duỗi sang bên cạnh, như thể đang cầm một chiếc váy vô hình.
Cô từ từ cúi đầu về hướng Lục Tân đã rời đi.
Với một động tác ưu nhã, cô muốn chào cảm ơn vị khán giả duy nhất đó.
...
Tạch tạch tạch tạch…
Mô tô đang chầm chậm chạy dọc theo con đường ở vùng hoang dã dưới ánh trăng đỏ.
Làn gió đêm mát mẻ phả vào mặt khiến cảm xúc của Lục Tân trở nên rối rắm và phức tạp.
Không biết là do tàn dư của năng lực của người vũ công hay nguyên nhân nào khác.
Mãi đến lúc này, điệu nhảy kỳ quái của người vũ công vẫn đang hiện ra trước mắt Lục Tân.
Trong lòng hắn không ngừng nghĩ đến câu chuyện giữa cô và ngôi làng này, nó như một mớ hỗn độn khiến người ta đau đầu.
Bây giờ, hắn không nghĩ đến nguyên lý của sự kỳ lạ mà hắn đã nhìn thấy, cũng giống như rốt cuộc người vũ công đó sở hữu năng lực gì. Trước đây Thanh Cảng cũng có ghi lại một loại năng lực hệ “vũ công”, không biết họ có thuộc cùng một hệ không.
Bà lão kia rõ ràng là một quái vật, nhưng Lục Tân không phải là người duy nhất nhìn thấy bà ta, vậy rốt cuộc bà ta thuộc loại nào?
Lúc này, mạch suy nghĩ của Lục Tân rất hỗn loạn, hắn cũng không cố gắng phân tích mà chỉ ghi lại toàn bộ sự thật vào một cuốn sổ nhỏ.
Hiện tại, thứ đang chiếm cứ đầu óc hắn chính là những thứ phức tạp đến mức tưởng chừng như không thể nào giải thích được kia.
Vùng hoang dã và ở trong thành phố Cao Tường thật sự khác biệt...
Rốt cuộc ai mới là dị biến giả, ai mới là nguồn ô nhiễm?
Hắn thấy ở ngôi làng này, dị biến giả thì làm hại mọi người, còn quái vật lại cứu người.
Nhưng kẻ hại người chưa chắc không đáng để được cảm thông, kẻ cứu người cũng chưa chắc là người tốt.
Cảm giác phức tạp này khiến Lục Tân cảm thấy khó mà phán đoán.
Ở giữa đã không còn đường ranh giới rõ ràng, hắn không thích điều này lắm.
...
“Đám người Trần Tinh đã đúng... Sao có thể không có trình tự như vậy….”
Cũng may, Lục Tân là người tích cực, khỏe mạnh và lạc quan, hắn chỉ im lặng lái xe, suy nghĩ linh tinh một hồi rồi quyết định không nghĩ tới những chuyện này nữa, hắn cảm thấy việc cân nhắc làm thế nào để vào đường chính và đi đâu để tìm một chỗ để nghỉ ngơi càng quan trọng hơn...
Thật sơ suất quá...
Vốn nghĩ đến việc bổ sung nguồn nước ở đây, nhưng kết quả là nước lọc chỉ còn lại một bình.
Hai bình nước đóng chai chỉ còn một, sợ là sáng mai hắn thậm chí không nỡ dùng nước để đánh răng.
Hơn nữa, vừa rồi hắn vừa mới uống nước mỳ, có thể vì hơi mặn, hắn không những không cảm thấy đủ nước mà thậm chí còn thấy hơi khát.
Hắn vẫn còn nhớ lời cảnh báo của Hàn Băng, ở vùng hoang dã điều này thật sự rất nguy hiểm….
Phù, Lục Tân thở ra một hơi thật dài, ngẩng đầu lên và mượn ánh sáng của trăng đỏ trên bầu trời để quan sát chung quanh.
Sau đó, hắn chợt phát hiện... Mình lạc đường rồi.
Lúc này, hắn đang ở trong một vùng hoang dã không rõ tên, khắp xung quanh đều là cỏ dại, nhiều nơi đường sá thậm chí còn bị che lấp, nhìn về phía xa cũng không thấy có đường đi, ngay cả ngôi làng nơi hắn vừa đến cũng không thấy đâu nữa.
Hắn trông thấy những nơi khác nhau xung quanh đều là một mảnh rừng rậm.
“Kính mắt, hiển thị bản đồ.”
Lục Tân cố gắng quan sát một hồi, sau đó nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Hắn không dám nói to trong vùng hoang dã, vì lo sẽ bị thứ gì đó nghe thấy được.
Trên mắt kính bên trái, các số liệu đang không ngừng hiện ra, Lục Tân đã nhìn thấy bản đồ, đồng thời nhìn thấy trên bản đồ có một điểm đang nhấp nháy.
Điểm này chính là vị trí hiện tại của hắn.
Có thể thấy rõ vị trí này đã lệch đi rất xa so với đường chính mà hắn muốn đi lúc ban đầu.
Vốn dĩ, sau khi rời khỏi ngôi làng, hắn định chạy dọc theo con đường nhỏ và quay trở lại ngã tư, nơi hắn đã rẽ vào đường chính lúc đầu.
Bây giờ, hắn đã lái xe dọc theo con đường nhỏ quá lâu, về lý mà nói, lẽ ra hắn đã đến rất gần đường lớn.
Nhưng kết quả là hắn càng cách xa đường chính hơn.
“Con đường này về đêm thật khó đi...”
Lục Tân vừa lẩm bẩm vừa ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng rực và đỏ tươi trên bầu trời rồi nói với vẻ hài lòng:
“May mà ánh trăng đủ sáng...”