Chương 508: Không Hiểu Quy Củ
Người đàn ông trung niên bực bội lẩm bẩm mấy câu, sau đó cau mày nhìn ra ngoài cửa kính xe:
“Thật là ĐM trúng tà rồi, chúng ta thật sự gặp quỷ đả tường rồi sao?”
“Buổi tối đừng nhắc đến ma quỷ, phì phì phì…”
Người thanh niên ngồi trên ghế phụ khẽ rùng mình, hắn phun ra ngoài cửa sổ xe mấy ngụm nước bọt, sau đó quay đầu lại, lặng lẽ kéo quần lót trên đầu rồi nói:
“Chú à, ngươi đội quần lót trên đỉnh đầu cũng không có tác dụng, cả nửa ngày rồi cũng không thấy có thay đổi gì…Chỉ có mùi là càng lúc càng nặng…”
“Tổ tiên đều nói vậy mà…”
Người đàn ông trung niên cũng tỏ ra nghi hoặc:
“Lẽ nào hồn ma sau sự kiện trăng đỏ không hiểu quy củ của tổ tông ư?”
Người thanh niên nghe xong thì lập tức sững sờ, sau đó, hắn nói với vẻ mặt như đưa đám:
“Hay là, chúng ta…Đợi trời sáng rồi đi tiếp?”
“Không được, tuyệt đối không được…”
Người đàn ông trung niên vội lắc đầu:
Ở cái nơi tồi tàn này, nếu liên tục di chuyển thì không sao, vừa dừng lại, ta liền cảm thấy hoảng sợ…”
“Vậy thì…”
Ngươi thanh niên nghe vậy thì cả người như ngẩn ra, sau đó hắn nhìn về phía trước với vẻ mù tịt.
“Đi, tiếp tục đi thôi!”
Người đàn ông trung niên tiếp tục chửi bới:
“Hồi đó, ông đây từng bắn những kẻ điên, bắn phát nào trúng phát đó.”
“Bây giờ ta CMN không tin là mình không thể ra khỏi đây được!”
Chiếc xe tải tăng ga một cách xa xỉ, nó không ngừng lắc lư và lao thẳng về phía trước dọc theo con đường nhỏ.
Chỉ có điều, chút nhiệt huyết này đã nhanh chóng mất sạch.
Dưới ánh đèn xe, họ nhìn thấy một cây cổ thụ cong queo mọc trước con đường ngoằn ngoèo.
Trên đó rõ ràng có dấu vết từng bị rìu chặt, nhìn rất bắt mắt.
Đây là lần đầu tiên họ phát hiện ký hiệu mình đã tạo ra khi đi vòng quanh một vòng.
“Làm thế nào bây giờ…”
Người thanh niên quay đầu nhìn người đàn ông trung niên:
“Chú à, nếu cứ tiếp tục chạy xe như thế này thì bao nhiêu xăng cũng hết mất…”
“Ngươi hãy để ta từ từ suy nghĩ …”
Người đàn ông trung niên thở dài thườn thượt rồi nói:
“Còn có cách nào để thoát ra khỏi nơi này không?”
“Chửi thề ư?”
“Nhổ ba ngụm đờm ở sau lưng ư?”
“Mang theo một con dao trên người, trông có vẻ càng dữ tợn hơn nhỉ? Mọe kiếp, ta thậm chí còn mang theo súng, như vậy còn chưa đủ hung ác sao?”
Người thanh niên run lẩy bẩy nói:
“Lẽ nào sau sự kiện trăng đỏ, những hồn ma đó trở nên quá truyền thống, chỉ nhận ra dao chứ không nhận ra súng ư?”
…
“Lần này thì tiêu rồi…Ngươi còn nói sẽ quay về trong vòng hai giờ đồng hồ, bây giờ xem ra đến sáng mai còn chưa chắc có thể quay về!”
“Chú à, ta cảm thấy có thể ngươi sẽ bị thủ lĩnh xử đẹp cho mà xem…”
“Gần đây cô ta vốn dĩ đã hay cằn nhằn, phiền nhất chính là bắt chúng ta ra ngoài tầm hoang, ngươi nói xem nếu đến sáng mai mà chúng ta còn chưa trở về, làm trì hoãn lịch trình của đội xe, với tính khí nóng nảy hiện tại của cô ta, liệu cô ta có trực tiếp thiến ngươi để cảnh cáo những người khác không…”
“Thằng cha ngươi ấy, bớt ở đây lảm nhảm đi, nghe sợ quá…”
“Chú à, ngươi là chú của của ta, thằng cha của ta chẳng phải anh ruột của ngươi sao…”
Dưới ánh trăng đỏ, chiếc xe tải dừng lại bên đường, chỉ có ánh đèn tĩnh mịch chiếu về phía xa.
Hai chú cháu ngồi trong xe, mồ hôi nhễ nhại túa ra trên trán, họ vừa lật đi lật lại tấm bản đồ vừa tranh cãi ầm ĩ.
Có thể thấy một khu vực nhỏ trên tấm bản đồ này đã bị họ tô đi tô lại rất nhiều đường.
Một đường trong số đó là bắt mắt nhất.
Đó là con đường nhỏ và những ngôi làng khác nhau mà họ đã đi qua bắt đầu từ đường chính.
Về lý mà nói, chỉ cần đi men theo con đường này, họ có thể quay trở lại doanh trại trước đó.
Nhưng họ rất chắc chắn rằng họ không đi sai đường, và họ đã thử một vài lần, nhưng vẫn bị mắc kẹt trong vùng hoang dã này.
Cảm giác này giống như con đường xung quanh đột nhiên trở nên không hợp lý.
Rõ ràng là đã đi theo lộ trình mà bản đồ chỉ dẫn và rõ ràng là họ đã đi qua một lần, nhưng vẫn xảy ra vấn đề.
“Có chút phiền phức…”
Người đàn ông trung niên nhìn bản đồ một lúc, thở dìa một hơi rồi bịt mũi lại.
Mùi trong cabin thực sự quá nồng.
Hắn vội mở cửa kính ô tô để không khí bên ngoài tràn vào, làn gió mát lạnh thổi vào khiến đầu óc hắn càng thêm tỉnh táo.
Nhưng trong lòng người đàn ông trung niên còn lạnh lẽo hơn cả cơn gió này.
Ông ta thở dài và trầm giọng nói:
“Thật CMN chết tiệt, chúng ta đã đi hết tất cả những con đường này, về lý mà nói dù thế nào cũng phải ra khỏi đây rồi chứ, nhưng tới tới lui lui mấy lượt cuối cùng cũng trở về chỗ cái cây xiêu xiêu vẹo vẹo này, điều này …Thật là quái quỷ!”
“Chú à…”
Giọng nói của người thanh niên cũng hơi run run:
“Những câu chuyện xưa của ngươi, có từng đề cập đến hậu quả của quỷ đả tường không?”
“Hình như không có…”
Người đàn ông trung niên thì thào:
“Hình như hoặc là ngủ trong mộ viên, hoặc là cuối cùng đã tìm được lối ra…”