Chương 509: Xin Chào
Người thanh niên vội hỏi:
“Thật sự có thể thoát ra ư?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu nói:
“Cũng có thể, những người không thể thoát ra thì làm gì có cơ hội để kể những câu chuyện này?”
“Hả?”
“Thật đáng sợ…”
“Phì, mạnh dạn lên, lúc này chúng ta không thể sợ hãi…”
“Chú à, ngươi càng nói ta lại càng sợ hơn…”
“Ngươi đè thấp giọng như vậy, cứ đang lo có thứ gì đó sẽ nghe thấy không bằng…”
“Nói thật lòng, ta thật sự …”
Lúc này, người đàn ông trung niên cũng hơi không chịu nổi, ông ta thò đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, chỉ thấy trời đất chỉ có hai màu.
Bầu trời là một vầng trăng đỏ cong cong, yên tĩnh và quỷ dị.
Bên dưới, là một vùng đất hoang vu rộng lớn, bóng tối khổng lồ bao trùm tất cả mọi thứ trên mặt đất, bao gồm cả hai người họ.
Tất cả mọi thứ bây giờ đã khiến họ cảm thấy lo lắng không yên.
Trong bóng tối không thể nhìn thấu này, dường như có thứ gì đó chưa được con người biết đến có thể sẽ đột ngột lao về phía họ bất kỳ lúc nào.
“Chú à, nếu phải ngủ ở đây một đêm, ta cũng không sợ, Đầu Xe nhất định sẽ đi tìm chúng ta…”
Người thanh niên không khỏi run giọng nói:
“Nhưng nếu còn gặp phải chuyện gì đó…”
“Tạch tạch tạch tạch…”
Ngay khi câu nói của người thanh niên khiến người đàn ông trung niên cũng trở nên căng thẳng. Trong vùng hoang vu vắng lặng này đột nhiên xuất hiện một âm thanh vang dội. Cả hai cùng kinh hãi, trái tim gần như nhảy lên đến cổ họng, họ vội vàng vươn đầu nhìn về phía trước.
Họ chỉ thấy một vệt đỏ mờ mờ ở phía xa, giống như một ánh đèn yếu ớt sáng lên trong bóng tối dày đặc không thể nhìn thấu.
Ánh đèn ở quá xa, trông có vẻ không chân thực, nhưng có thể nhận ra nó đang từ từ đến gần.
Tiếng động cơ lúc ẩn lúc hiện, như thể đó là âm thanh duy nhất trong toàn khu vực này.
Chỉ sau khi nghe thấy tiếng động cơ này, hai chú cháu mới nhận ra rằng ở khu vực này dường như thậm chí không hề nghe thấy tiếng côn trùng.
…
“Chú ơi, kia…Kia có phải là có người đến đây không?”
Người thanh niên vô thức cảm thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng khi nói câu vừa rồi, trong tiềm thức hắn lại thấy lạnh sống lưng.
“Đây là vùng hoang dã lúc nửa đêm, lúc này còn có người chạy xe máy sao?”
Trong lòng người đàn ông trung niên cũng khẽ run lên, sau đó lập tức có phản ứng, ông ta thấp giọng nói:
“Tắt động cơ, rút súng, cẩn thận.”
Người thanh niên lập tức phản ứng, hắn vội đưa tay rút súng ra.
Cùng lúc này, người đàn ông trung niên đã tắt đèn xe, nhưng ông ta không muốn rút chìa khóa xe ra, động cơ vẫn đang hoạt động một cách ì ạch, họ đều là những người rất có kinh nghiệm ở vùng hoang dã nên lúc này họ không dám tắt máy ngay. Thật ra, nếu lúc này không phải vì con đường đi mãi vẫn không tìm được lối ra này khiến cho họ choáng váng và hoảng sợ nghiêm trọng, thì họ đã lái xe tránh thật xa nơi này từ lâu rồi.
Trong vùng hoang dã, bất kỳ lúc nào cũng phải luôn cảnh giác.
…
Trong cabin xe là sự im lặng chết chóc, trong bóng tối, cả người đàn ông trung niên và người thanh niên đều đang ôm chặt súng và nhìn chằm chằm vào ánh đèn đó.
Thình thịch…Thình thịch…
Đây chính là tiếng tim đập của hai người họ, nghe vô cùng rõ ràng.
Tạch tạch tạch tạch…
Cuối cùng, khi hai chú cháu đang vừa hy vọng đối phương đến thật nhanh, nhưng cũng hy vọng đối phương đừng đến gần, thì tiếng động cơ xe máy càng ngày càng rõ ràng, ánh đèn cũng trở nên sáng hơn, chiếc mô tô chậm chầm lái đến gần họ.
Họ nheo mắt lại, cố cẩn thận phân biệt.
Chẳng mấy chốc, từ ánh đèn của chiếc mô tô, họ lờ mờ nhìn thấy đó là một chiếc xe máy được sơn màu bạc.
“Chú ơi, hồn ma sau sự kiện Trăng Đỏ chắc không biết đi xe máy đâu nhỉ?”
Người thanh niên không nhịn được nuốt nước bọt, sau đó thấp giọng hỏi.
“Thời buổi này thứ đáng sợ nhất không nhất thiết phải là ma quỷ…”
“Lát nữa hỏi thăm hắn xem sao, nhưng đừng nói gì lung tung…”
“…”
Người thanh niên lập tức gật đầu lia lịa rồi ấn vào lòng bàn tay đang run rẩy vì lo lắng của mình.
Vài phút sau, chiếc mô tô chầm chậm vượt qua chiếc xe tải, trên xe là một người thanh niên mặc quần áo rất sạch sẽ.
Dường như sau khi đến gần hắn mới phát hiện có một chiếc xe tải ở đây, sau đó, hắn mới cẩn thận quay đầu xe ở bên đường.
Đồng thời, hắn cũng tò mò liếc mắt nhìn vào trong cabin xe tải.
Người đàn ông trung niên chậm rãi thở dài, hình như đang chuẩn bị hỏi hắn điều gì đó.
Nếu là lúc bình thường, ông ta nhất định sẽ lựa chọn không tiếp xúc với người lạ, nhưng vào một buổi tối kỳ quái như thế này, ông ta lại không quá câu nệ.
Chỉ là trái tim ông ta như thắt lại, ông ta đang suy nghĩ xem nên hỏi như thế nào mới là hợp lý nhất.
“Xin chào.”
Nhưng ngay khi ông chú này đang hồi hộp sắp xếp lại ngôn ngữ, ông ta còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy người đàn ông chạy mô tô đã lái đến bên cạnh chiếc xe tải. Khi chạy lướt qua chiếc xe tải, hắn liếc nhìn vào trong cabin, sau đó mỉm cười và lên tiếng chào.
Sau đó, hắn liền đi mất hút cùng với tiếng động cơ tạch tạch tạch tạch.
“A, chuyện này…”
Nhìn chiếc mô tô chạy về phía xa, cả hai chú cháu đồng thời nuốt nước bọt, họ cảm thấy hơi mờ mịt.