Mặt Trăng Đỏ

Chương 510: Là Người Hay Ma?

Chương 510: Là Người Hay Ma?


“Kia… Người kia rốt cuộc là người hay là ma?”
Người thanh niên ngẩn người một lúc rồi mới vội vàng hỏi người đàn ông trung niên:
“Những hồn ma bây giờ đều lễ phép như vậy sao?”
Người đàn ông trung niên cũng sững người một lúc, sau đó mới lên tiếng:
“Ta cũng không rõ lắm…”
“Sao ngươi không hỏi đường?”
“Ta… Ta còn chưa kịp mở miệng thì hắn đã đi mất rồi…”
“…”
Một cảm giác rất khó tả trào dâng trong lòng hai chú cháu, đó là sự nghi ngờ, mờ mịt, tiếc nuối và nhiều cảm xúc khác nhau len lỏi vào trong tim họ, đồng thời, họ cũng thấy hơi khó hiểu, tại sao hắn lại đến gần chào hỏi, sau đó liền bỏ đi với tiếng động cơ xe tạch tạch tạch như vậy…
“Không đúng, chú ơi, vừa rồi chúng ta đi vòng quanh đến mấy vòng nhưng đâu có trông thấy hắn…”
Người thanh niên bất ngờ phản ứng và nói:
“Điều này có nghĩa là bây giờ chúng ta sắp có thể ra khỏi đây rồi đúng không?”
Người đàn ông trung niên ngẩn người, sau đó vội bật đèn trong cabin và lấy tấm bản đồ ra.
Những ngón tay thô ráp không ngừng vạch lên tấm bản đồ, miệng ông ta lẩm bẩm:
“Vừa rồi hắn đến từ nơi này, cho nên…”
Nhưng hắn càng vạch, trong lòng lại càng thấy kinh hãi, giọng nói cũng từ từ trầm xuống.
Trong lòng người thanh niên càng ngạc nhiên hơn, hắn run rẩy nói:
“Chú à, nơi mà hắn vừa đến hình như không có đường thì phải…”
Hai chú cháu nhìn nhau, người đến từ một nơi không có đường đi, rốt cuộc là cái gì đây?
“Tạch tạch tạch tạch…”
Đột nhiên, ngay khi hai chú cháu này cảm thấy rợn tóc gáy và gần như bị nhấn chìm trong nỗi hoảng sợ thì tiếng động cơ xe máy lại vang lên ở phía sau.
Cả hai người đều run lẩy bẩy, sau đó bèn vội vàng tắt đèn, lo lắng nắm chặt súng trong tay.
Quay đầu nhìn lại, họ liền trông thấy con đường nhỏ xa xa ở phía sau có đèn xe chậm rãi đến gần họ.
Vẫn là hướng đó.
“Không phải…”
Người thanh niên lẩm bẩm, hắn không chắc chắn lắm:
“…Chứ?”
Người đàn ông trung niên cũng mù tịt:
“Chắc là không phải đâu…”
Trong lòng họ vừa hồi hộp vừa lo lắng, dần dần, họ nhìn thấy ánh đèn đó càng lúc càng gần hơn.
Vẫn là một chiếc mô tô.
Thân xe màu bạc, và một người thanh niên quần áo sạch sẽ đang ngồi trên xe.
Đặc biệt, với góc nhìn như thế này, hai người họ đều cảm thấy vô cùng quen thuộc, như thể thời gian quay ngược lại.
Nhưng khi nhìn vào mắt nhau, họ hiểu rằng đây hoàn toàn không phải là thời gian quay ngược lại.
Thình thịch…. Thình thịch…Thình thịch…
Lần này, nhịp tim của họ còn gấp gáp hơn cả lần trước.
Sau đó, ngay khi trái tim của họ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, mô tô đã vượt qua chiếc xe tải của họ.
Lần này, họ lại nhìn thấy khuôn mặt của người ngồi trên chiếc mô tô, cũng chính là người ban nãy vừa đi ngang qua họ.
Khi đi ngang qua cabin chiếc xe tải, người thanh niên ngồi trên xe gật đầu với họ và chào một cách thân thiện:
“Xin chào.”
Một cảm giác hoang đường khó tả lập tức bao trùm khắp cơ thể của hai chú cháu, lần trước họ còn muốn hỏi đường nhưng lần này họ thậm chí không kịp sắp xếp lại ngôn ngữ mà chỉ biết ngơ ngác quay đầu nhìn chiếc mô tô cứ như vậy lao đi mất hút.
Trong đầu họ chỉ có duy nhất một suy nghĩ:
“Đó rốt cuộc…Là gì?”
Chỉ có điều, ngay khi sự kỳ quái trong lòng họ lên đến cực điểm thì tiếng động cơ xe máy đột ngột dừng lại.
Họ lập tức quay đầu nhìn liền thấy đèn xe mô tô đã tắt, sau đó chiếc xe quay đầu chạy ngược về phía họ.
Chẳng mấy chốc, chiếc mô tô đã tạch tạch tạch lái đến bên cạnh họ, người thanh niên ngồi trên xe nghiêng đầu quan sát họ với vẻ nghi hoặc:
“Có phải vừa rồi chúng ta đã gặp nhau không?”

“Ặc…”
Sau khi thấy người thanh niên, hai chú cháu vô cùng bối rối, da đầu họ tê dại.
Nhưng nhanh chóng hồi phục tinh thần, vì quanh năm chạy xe ở vùng hoang vu nên lá gan của họ hơn hẳn người thường.
Hơn nữa, dù sao đối phương cũng đã chủ động mở miệng hỏi thăm, cả hai cũng bớt sợ đôi chút.
Biết chào hỏi chắc cũng không phải là người xấu đâu nhỉ?
Người đàn ông trung niên căng thẳng, lặng lẽ lên nòng khẩu súng trong tay. Sau đó, ông mím chặt môi, nháy mắt ra hiệu với người thiếu niên.
Trong tiềm thức, người thiếu niên có chút mâu thuẫn, nhưng hắn cũng biết nặng nhẹ, dù trong lòng kháng cự nhưng vẫn lặng lẽ giấu súng sau lưng, lặng lẽ lên đạn, nở nụ cười như thường ngày rồi mở cửa bước xuống.
Lúc đẩy cửa xe, hắn cẩn thận nhìn xung quanh, xác nhận liệu có ai xung quanh hay không…
Nhưng trong đêm tối, trên bầu trời chỉ có vầng trăng đỏ như này, xung quanh lại là vùng hoang vu, cỏ dại cao đến thắt lưng, cho dù có người thì hắn cũng không thể nhìn thấy.
...
“Huynh... huynh đệ, ngươi định làm gì thế?"
Thiếu niên tiến lên trước hai bước, dựa vào mui xe, sau đó hô lớn với người đang ngồi trên xe máy.
Mặc dù hai bên đều có súng, nhưng tính đến số người, cái tên lái xe máy này không thể đánh lại chú cháu họ.
Nhưng giữa đêm khuya thanh vắng ở vùng rừng núi hoang vu, họ bị quỷ đập tường, sau đó thình lình bắt gặp một thằng nhóc có vẻ như đang lái xe máy hóng gió, họ vô cùng hồi hộp, khi thấy hắn nhiệt tình chào hỏi lại càng khiếp đảm hơn nữa.
"Xin chào, ta đang trên đường đi thăm bà con ở Chủ Thành.”
Người ngồi trên xe máy vui vẻ đáp lại, từ từ tiến tới.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất