Chương 51: Bình Thường
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc SỐ HIỆU 09 hôm nay lên 10 chương nha!
---
Cũng từ ngày hôm đó bắt đầu.
Lục Tân lại trở về với công việc khô khan, nhưng vì được phát lương, cho nên hắn vẫn tràn đầy động lực với công việc. Hôm đó, hai người là công chúa Tiểu Tinh và Lữ Thành bị ăn một trận đòn, nhưng cuối cùng lại ký được một bản hợp đồng, xem ra cái giá phải trả là xứng đáng. Cho nên phần công việc còn lại của Lục Tân chỉ là cam đoan sẽ hoàn thành mỹ mãn đơn hàng này thôi.
Đương nhiên, đối với chuyện của Công ty Vận chuyển Tứ Phương, Lục Tân không biết mấy người Trần Tinh đã xử lý như thế nào mà công ty đó đóng cửa hai ngày, sang ngày thứ ba lại mở cửa trở lại, tiếp tục chuyện làm ăn, như thể chưa có việc gì xảy ra.
Hơn nữa trong quá trình tiếp xúc sau này, không còn ai nhắc tới Tần Nhiên, như thể hoàn toàn quên mất người này.
Nghi ngờ chỉ là nghi ngờ, công việc là công việc, Lục Tân phân biệt rạch ròi.
Hắn xử lý đơn hàng này một cách cẩn thận tỉ mỉ, còn chọn hai người trong phòng làm việc để giúp mình.
Một người là chị Tôn, ngoại trừ thói nói nhiều, tham tiền, lòng dạ hẹp hòi ra thì không còn tật xấu nào nữa.
Một người là anh Trương, ngoại trừ lười biếng, thích uống rượu, thích đùn đẩy trách nhiệm ra thì không còn khuyết điểm gì cả.
Công chúa Tiểu Tình ăn đòn sưng mặt, mấy hôm nay vẫn nghỉ làm, còn Lữ Thành đau ốm toàn thân cũng đã tới làm rồi. Ban đầu, hắn cũng muốn tiếp tục hoàn thành đơn hàng này với Lục Tân, dù sao cũng ăn đòn rồi, mắt thấy dự án này dần đi vào quỹ đạo. Hơn nữa chống lưng của Lục Tân lại vững chãi như vậy, nói không chừng là bắp đùi chắc chắn, vào thời điểm mấu chốt này sao lại không ôm lấy cơ chứ?
Vấn đề duy nhất chính là vào một số thời điểm, ánh mắt của Lục Tân nhìn hắn có gì đó sai sai.
Hắn luôn cảm thấy, Lục Tân thường vô tình hay cố ý nhìn mình từ phía sau.
Đôi khi, rõ ràng hắn cảm thấy Lục Tân đang nhìn mình, lén quay đầu lại thì thấy Lục Tân đang xử lý công việc.
Cảm giác này luôn khiến cho Lữ Thành sợ hãi trong lòng.
Nhưng chuyện đó thì vẫn miễn cưỡng chịu đựng được, rồi lại có một ngày, khi Lục Tân đưa cái túi của mình ra, bỗng nhiên một khẩu súng rơi ra.
Ầm một tiếng, Lữ Thành lúc đó lập tức suy sụp.
Hắn suy tính rất lâu, rốt cục vẫn không chịu nổi, chủ động rời khỏi dự án này.
Lục Tân cảm thấy hắn cũng có mắt nhìn đấy.
Nếu hắn không chủ động rời khỏi dự án, Lục Tân luôn lo lắng rằng em gái sẽ làm gì hắn...
Vì có mấy ngày qua làm đòn bẩy, cho nên lúc này đây, khi điện thoại vệ tinh của Lục Tân đổ chuông, mọi người trong phòng làm việc đều rần rần dừng lại, nhìn hắn một cái, tất cả đều mang dáng vẻ đề phòng chuyện kỳ quái sẽ xảy ra.
“Chào ngươi, ngài Lục Tân, ta là Hàn Băng, đến từ nhóm phân tích thông tin, bộ phận loại bỏ nguồn ô nhiễm!”
“Ta gọi cho ngài để thông báo phương thức xử lý và kết quả ô nhiễm của nguồn ô nhiễm đặc biệt số 041!”
Nhận điện thoại, giọng nói mềm mại của Hàn Băng vang lên.
“Chào ngươi, chào ngươi, mời nói!”
Lục Tân đứng ở hàng lang, cầm điện thoại, giọng vô cùng khách khí.
“Được được!”
Hàn Băng thấy hắn khách khí nên cô cũng khách khí theo, dịu dàng:
“Kỳ thực đây cũng là nguyên tắc cũ, mỗi lần loại bỏ xong một nguồn ô nhiễm tinh thần, chúng ta đều phải phân tích và xử lý, còn phải báo cáo kết quả cho nhân viên phụ trách đặc biệt nữa!”
Lục Tân lại đáp lại khách khí:
“Cảm ơn cảm ơn, làm phiền ngươi quá, mời nói!”
“Không hề phiền, không hề phiền chút nào, đều là công việc cả...”
Hàn Băng lại khách sáo với hắn một câu rồi mới nối: “Trước mắt, kết quả xử lý nguồn ô nhiễm đặc biệt số 041 là: Nguồn ô nhiễm đặc biệt số 041, cũng có nghĩa là thi thể của Tần Nhiên và Thôi Vượng đã được vận chuyển tới Trung tâm thu nhận nguồn ô nhiễm đặc biệt thành phố Thanh Cảng để niêm phong, bảo tồn.”
“Ở khu vực phát hiện ra thi thể Tần Nhiên, qua kiểm tra thì không còn thấy sức mạnh tinh thần còn sót lại, nhưng vẫn niêm phong lại theo quy định trong vòng một năm, không để bất cứ sinh vật nào tới gần khu vực đó. Mà ba thành viên trong tổ điều tra đặc biệt thành phố vệ tinh số 2 trước kia cũng đã trải qua hàng loạt khảo sát tâm lý, xác định không có dấu hiệu bị lây nhiễm, bây giờ họ đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
“Được rồi, họ muốn ta truyền đạt với ngươi rằng, cảm ơn ngươi đã cứu mạng họ!”
“...”
“Ôi, quá khách khí rồi đó, chỉ là chuyện nên làm thôi mà!”
Lục Tân ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Nguồn ô nhiễm kia vẫn chưa bị tiêu huỷ sao?”
Hàn Băng nói: “Còn phải tiến hành nghiên cứu nữa, nhưng ngươi cứ yên tâm, những nguồn ô nhiễm có khả năng khống chế hay có chỉ số nguy hiểm thấp sẽ được chuyển tới Trung tâm thu nhận đặc biệt để niêm phong. Ở đó có thiết bị chuyên nghiệp, có thể đảm bảo rằng nguồn ô nhiễm sẽ không xuất hiện nữa.”
“À, vậy thì tốt rồi!”
Lục Tân không có vướng mắc gì với vấn đề này, hắn hỏi chuyện mình quan tâm nhất:
“Vậy thì, vấn đề này là từ đâu mà ra vậy?”