Chương 52: Ấu Thể
“Nghiên cứu nguồn ô nhiễm đặc biệt số 041 cho tới nay vẫn chưa có kết luận cụ thể, bộ phận nghiên cứu mới chỉ đưa ra một ít manh mối mà thôi.”
Khi nói tới vấn đề này, Hàn Băng có vẻ vô cùng chăm chú.
Ngay cả giọng nói vốn dịu dàng cũng để lộ ra vài phần lý trí và sức mạnh.
“Sau khi nghiên cứu sâu, chúng ta đã phát hiện nguồn ô nhiễm đặc biệt số 041-1, cũng là đáy hồ nơi khai quật được thi thể của người hoang dã Tần Nhiên, xét nghiệm ADN cho thấy khớp với mô thu được từ nơi Thôi Vượng bị phân thây. Nguồn ô nhiễm đặc biệt số 041-2 cũng đã chết ngay lập tức rồi sau đó biến thành thi thể giống như Thôi Vượng, xét nghiệm ADN cho thấy khớp với tóc thu được từ nhà Thôi Vượng.”
“Sau khi thẩm vấn công nhân của Công ty Vận chuyển Tứ Phương và người ở chung với Tần Nhiên thì biết được: Tần Nhiên xuất thân hoang dã, không rõ tuổi tác, từ vẻ ngoài có thể phán đoán hắn ta trong khoảng từ ba mươi tới bốn mươi. Khắp công ty có tổng cộng bốn người khá thân thiết với hắn, nhưng trong bốn người này, người quen biết hắn ta lâu nhất khoảng ba năm. Nhưng trong quá trình tra hỏi, tuy bốn người này tự nhận rằng đã quen biết với Tần Nhiên từ lâu, nhưng cũng chỉ nói đúng được về ấn tượng với Tần Nhiên trong vòng một năm qua; Khi vụ án xảy ra, có ba đàn em theo Tần Nhiên đi giao dịch, khẩu cung của họ cũng có điểm lạ thường...”
“...”
Nghe tới đó, Lục Tân vội hỏi:
“Nói cách khác, đêm hôm đó đúng là Tần Nhiên giết Thôi Vượng sao?”
“Khẩu cung cũng chưa nói lên được điều gì!”
Hàn Băng nói: “Đối với người có biến dị tinh thần mà nói, muốn bóp méo ký ức cũng không phải chuyện gì khó!”
“Chuyện này...”
Lục Tân nghe thế thì ngạc nhiên: Có thể bóp méo được ký ức?
Thật điên cuồng!
“Đúng thế, cũng chính vì vậy mà bộ phận nghiên cứu đã đưa ra một suy đoán!”
Hàn Băng nói tiếp: “Họ cho rằng, manh mối liên quan tới Tần Nhiên ban đầu cũng chỉ là một người bị lây nhiễm, hơn nữa còn là người bị lây nhiễm nghiêm trọng, thân phận thực sự chính là Thôi Vượng, chỉ là hắn không hề hay biết mà biến mình thành Tần Nhiên. Nguồn ô nhiễm đặc biệt 041 phát hiện dưới đáy hồ có khả năng bắt giữ và nuốt chửng, đồng hoá về mặt tinh thần, cuối cùng sinh ra bản sao của chính mính!”
“Nhưng đây chỉ là phỏng đoán, bộ phận nghiên cứu chưa ký tên vào giấy xác nhận kết quả cuối cùng, cũng không chịu trách nhiệm.”
“Cái này...”
Hồi lâu sau, Lục Tân mới tiếp nhận lời giải thích này, hỏi thêm:
“Vậy vì sao ban đầu hắn lại đi tìm Tần Nhiên để báo thù? Thêm nữa, cho tới khi chết đi, dường như Tần Nhiên cũng không có biểu hiện gì kỳ lạ...”
“Đây chính là nguyên nhân khiến cho bộ phận nghiên cứu không dám đưa ra kết luận!”
Hàn Băng đáp lại:
“Nhưng có một vài phương hướng có tác dụng để tham khảo.”
“Một là, cho dù bị bắt mất thể tinh thần, nhưng họ vẫn còn ý chí của mình, căm hận bản thể là nguồn ô nhiễm!”
“Người qua đường bị ảnh hưởng cũng tìm Tần Nhiên để trả thù, không nhất thiết phải là nguồn ô nhiễm bản thể, mà đó cũng có thể là nguồn ô nhiễm bị bắt lấy và nuốt chửng, nhưng chưa hoàn toàn dung hợp với phần tinh thần, mà thể tinh thần của người qua đường bị ảnh hưởng lại là cách 'đi săn' của nguồn ô nhiễm nào đó!”
“Thứ hai, tinh thần của mỗi người không hoàn mỹ, như thể mỗi chúng ta đều có nhược điểm vậy!”
“Thể tinh thần có mong muốn ban đầu là phát triển và bảo vệ bản thân, nhưng trạng thái của chúng cũng không ổn định. Vào một số thời điểm, bản thân thể tinh thần cũng sẽ sinh ra hành vi trái ngược với mong muốn ban đầu của nó, như là khuynh hướng tự huỷ hoại bản thân mạnh mẽ, khuynh hướng căm hận chính mình.”
“Trước đây, từng có người biến dị tinh thần có năng lực là tự tạo nên một quái vật có khả năng cắn nuốt tinh thần của chính mình!”
“Thứ ba, Tần Nhiên mà chúng ta nhìn thấy, có khả năng chỉ là một ấu thể ở mức độ nào đó...”
“Ấu thể sao?”
“Đúng!”
Hàn Băng giải thích rõ ràng, rành mạnh: “Bây giờ có thể xác định được một điều, chính là bởi vì nguồn ô nhiễm tinh thần “Tần Nhiên” này đã gây ra sự lây nhiễm sâu sắc với Thôi Vượng, dẫn đến Thôi Vượng biến thành Tần Nhiên. Loại biến hoá này không chỉ ở ngoại hình mà còn bao gồm cả ký ức, trí tuệ, nhưng cho tới cuối cùng, khi gặp được nguồn ô nhiễm bản thể thì cũng chỉ xuất hiện hỗn loạn về mặt nhận thức...”
“Cho nên, bộ phận nghiên cứu suy đoán rằng, Thôi Vượng biến thành Tần Nhiên chỉ là một ấu thể mà thôi. Theo thời gian qua đi, hắn sẽ không chỉ hoàn toàn trở thành Tần Nhiên, thậm chí còn nhớ thêm nhiều điều, ví dụ như mình đang ở trạng thái gì, vì sao mình lại biến thành như vậy!”
“Đáng tiếc là, khi đó có quân tuần tra thành phố, cho nên chúng ta đã không còn mục tiêu nghiên cứu này nữa rồi.”
“Nhưng mà việc nghiên cứu vẫn được tiếp tục, có thể tìm được những đầu mối có ích từ những án lệ khác.”
“...”
“Nghe ngữ khí này của ngươi, thực ra trước đây đã từng xảy ra rất nhiều chuyện tương tự sao?”
Trong lòng Lục Tân nghĩ đến trước kia, hắn đã từng nghe nói về những sự kiện xảy ra xung quanh các thành phố vệ tinh.
Trước khi chính thức tiếp xúc với họ, Lục Tân thậm chí còn cảm thấy được trạng thái của mình là độc nhất vô nhị, người khác không thể nào hiểu rõ được. Lần đầu tiên gặp quái vật trong quán cà phê, hắn cảm giác mình gặp phải quỷ rồi, nhưng sau khi tiếp xúc gần hơn với họ, hắn mới phát hiện, trong thành phố này đã xuất hiện rất nhiều sự kiện ô nhiễm tinh thần, chỉ là sự thật đã bị giấu nhẹm đi mà thôi.
“Còn chuyện gì nữa không?”
Lục Tân nhìn thấy bên ngoài cửa ra thang bộ có đồng nghiệp muốn ra hút thuốc, nhưng thấy hắn đang gọi điện thoại thì người đó lặng lẽ rời đi.
Vì vậy, hắn chủ động hỏi Hàn Băng, đẩy nhanh quá trình nói chuyện.